Chương 50

Hai mẹ con Đàm cữu mẫu tới rất trùng hợp, bên trong Quốc Công Phủ, mẫu thân Nhị phu nhân mừng thọ, hôm qua liền dẫn đôi song sinh, Lan Phương về nhà mẹ đẻ thăm người thân, phải ở hai đêm mới về. Tam phu nhân bồi Thái phu nhân

đi

An quốc tự nghe cao tăng giảng kinh, chỉ có Lâm thị ở nhà. Đình Phương mắt thấy sắp xuất giá,

không

thích hợp

đi

ra ngoài, Tam



nương Vân Phương ngại nghe kinh khô khan buồn bực,

không



đi

theo mẫu thân

đi, cũng dắt Thượng Ca Nhi năm tuổi đến Lâm Vân Đường tìm đệ đệ muội muội chơi.

Đầu tháng ba, ánh mặt trời ấm ấm áp áp, bọn nha hoàn bày bàn trà, ghế mây dưới dưới tàng cây hoa quế trong viện, Lâm thị mang theo ba vị

cônương ngồi vây quanh

một

vòng thưởng trà

nói

chuyện phiếm, Thượng Ca Nhi hưng trí bừng bừng chơi với Mậu Ca Nhi. Mậu Ca Nhi gần hai tuổi rồi,

thật

ra mới

một

tuổi năm tháng, nhưng thằng bé lớn lên khỏe mạnh, năm trước qua

một

tuổi liền có thể vững vàng đương đương thẳng bước

đi,

hiệntại

đã

có thể

đi

nhanh, mắt thấy liền

sẽ

học chạy.

Đôi song sinh tìm

một

con ngựa gỗ cao ba thước cho đường đệ chơi, ngựa gỗ bốn chân phía dưới gắn bánh xe, nắm dây cương

trên

cổ có thể kéo

đi. Mậu Ca Nhi thích cực kỳ, ban ngày

đi

chỗ nào cũng muốn kéo ngựa gỗ theo, buổi tối

sẽ

đặt ngựa gỗ ở bên giường, trước khi ngủ nhất định phải nhìn thấy, có

một

lần nhũ mẫu quên đặt vào, Mậu Ca Nhi trước òng ọc òng ọc ăn

một

bữa, sau đó chỉ vào cửa miệng hô to "Đậu Đậu".

Đậu Đậu là tên Mậu Ca Nhi đặt cho ngựa gỗ

nhỏ, vì sao gọi Đậu Đậu, nó

nói

không



ràng lắm, người khác hỏi thằng bé chỉ nhếch miệng cười, giống như ai

đang

khen nó vậy.

Lúc này Mậu Ca Nhi

đang

nắm bắp chân nhảy lên

trên

ngựa gỗ, Thượng Ca Nhi cho nó nắm, bà tử khoẻ mạnh xoay người đỡ, hai huynh đệ vây quanh

một

vòng cây hoa quế. Lâm thị ngồi ở

trên

ghế mây, thấy khuôn mặt

nhỏ

nhắn của Thượng Ca Nhi ửng đỏ, cái trán cũng đổ mồ hôi, cười

nói: "Thượng Ca Nhi tới đây nghỉ

một

lát

đi, để đệ đệ tự mình chơi."

Mậu Ca Nhi nghiêng cái đầu, mắt to hoang mang nhìn qua mẫu thân, biết



mẫu thân

đang

nói

với bọn họ.

Thượng Ca Nhi ngó ngó đệ đệ vẫn còn duỗi chân "giục ngựa", lắc đầu, cao hứng

nói: "Con

không

mệt!"

Nghiêm túc lắm, Lâm thị buồn cười.

Vân Phương vụиɠ ŧяộʍ trừng đệ đệ, dẫn ngựa cho cho người ta vui vậy đó hả, người đệ đệ này có phải ngốc hay

không? Tuy rằng nàng cũng

thậtthích Mậu Ca Nhi, nhưng Vân Phương

thật

sự

lo lắng đệ đệ ruột của mình trưởng thành

một

bé ngốc,

một

chút cũng

không

biết vì chính mình suy nghĩ. Trở về phải

nói

cho mẫu thân biết đệ đệ ngốc mới được,

thật

không

cao hứng nổi.

Thượng Ca Nhi chưa làm ca ca tốt đủ, Mậu Ca Nhi bỗng nhiên

không

muốn chơi nữa, "chạy" Đậu Đậu đến bên cạnh tỷ tỷ, thằng bé giơ tay lên làm nũng với thân tỷ tỷ: "Ôm!"

Tống Gia Ninh cười ôm lấy đệ đệ, Mậu Ca Nhi thích nhất tỷ tỷ, ôm cổ tỷ tỷ, bẹp hôn khuôn mặt rồi tỷ tỷ

một

hơi, lưu lại

một

chút nước miếng. Đúng lúc này, bọn nha hoàn tới thông truyền,

nói

Đàm cữu mẫu, biểu



nương đến. Đình Phương sắc mặt biến hóa, vô thức nhìn mẫu thân, trong lòng biết mợ đối với mẫu thân

không

đủ kính trọng, mẫu thân khẳng định vô cùng



ràng.

Lâm thị cười gọi nha hoàn mời hai mẹ con Đàm cữu mẫu đến bên này, lại dặn dò nha hoàn thêm hai ghế tre.

Đình Phương đáy lòng

một

mảnh ấm áp,

âm

thầm may mắn vận khí của mình, cũng

không

có gặp được

một

kế mẫu cay nghiệt.

Lúc bóng dáng Đàm cữu mẫu, Đàm Hương Ngọc xuất

hiện

tại hành lang, Đình Phương rời chỗ trước nhất, Tống Gia Ninh giao đệ đệ cho mẫu thân, nàng cũng giữ lễ mà đứng lên, chỉ có Vân Phương vô lại

một

hồi, sau đó mới cho trưởng tỷ mặt mũi, đứng dậy đón chào. Lâm thị cũng ôm nhi tử rời ghế, mỉm cười

nói: "Hồi lâu

không

thấy, phu nhân gần đây tốt chứ?"

Đàm cữu mẫu

một

chút cũng

không

tốt, cháu ngoại trai lên chiến trường, vừa

đi

mấy tháng, trong tháng giêng trước khi nhận được tin vui Liêu quân lui binh, Đàm cữu mẫu mỗi ngày mỗi đêm đều lo lắng cháu ngoại trai, ăn uống

không

trôi đêm

không

thể say giấc, sợ cháu ngoại trai gặp chuyện

không

may, nhà mình thiếu

đi

một

cửa quan hệ thông gia quyền quý. Hơn nửa năm giày vò, Đàm cữu mẫu gầy hai vòng, sắc mặt ảm đạm

không

chút ánh sáng, hoa văn

nhỏ

nơi khóe mắt mọc lan tràn, dường như già hơn mười tuổi.

Quách gia mới vừa khôi phục việc qua lại

không

lâu, đây là cách

một

năm sau, Đàm cữu mẫu lần đầu tiên đến nhà,

đi

theo nha hoàn

đi

tới, Đàm cữu mẫu liếc mắt liền thấy được Lâm thị dưới tàng cây. Nữ nhân ba mươi tuổi, mặc

một

bộ bối tử trắng thêu sen xanh, bởi vì ôm hài tử hai tay nâng cao, quần áo xiết chặt, nhất thời đem tư thái lung linh của thiếu phụ

hiện

ra



ràng, eo mảnh khảnh này, đừng

nói

nam nhân nhìn thèm, chính là bà ta, cũng

không

tự giác nghĩ tới Lâm thị ở trong trướng

sẽ

là loại phong tình nào. Về phần khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lâm thị, Đàm cữu mẫu vốn

không

muốn nhìn, nhìn

một

lần

sẽ

phải

không

công giận dỗi

một

lần, hận ông trời bất công.

Gượng cười gật gật đầu với Lâm thị, ánh mắt Đàm cữu mẫu, từng cái đảo qua ba vị



nương bên cạnh Lâm thị. Cháu ngoại

gái

Đình Phương 17 rồi, dáng vẻ như người Đàm gia, mặt trái xoan mi lá liễu, da trắng môi đỏ, trong xinh đẹp lộ ra tiểu thư khuê các đoan trang dịu dàng. Tam



nương Vân Phương nháy mắt cũng trở thành đại



nương mười bốn tuổi, vóc dáng thuận theo Tam phu nhân, vóc người cao gầy, cùng cháu ngoại

gái

không

sai biệt lắm, nhưng mặt mày kiêu căng, khiến người nhìn

không

thích.

Ánh mắt thờ ơ của Đàm cữu mẫu, rốt cuộc rơi

trên

người Tống Gia Ninh mặc váy dài ngọc bạch, chỉ liếc

một

cái, Đàm cữu mẫu liền khϊếp sợ quên luôn

đi

về phía trước, sững sờ cứng đờ tại chỗ, mà phía sau bà ta, Đàm Hương Ngọc mười sáu tuổi, cũng cứng đờ tại chỗ.

Tống Gia Ninh trong trí nhớ của hai mẹ con, là

một

tiểu nha đầu tuy rằng xinh đẹp nhưng lớn lên béo ụt ịt, vóc dáng thấp bé, muốn tư thái

không

có tư thái, muốn khí độ

không

có khí độ, bản lĩnh duy nhất lấy được là khuôn mặt trả lại cho ăn mập, chính là khiến người

yêu

thương, cũng chỉ là coi nàng như hài đồng, xoa bóp khuôn mặt coi như xong. Nhưng bây giờ, Đình Phương đứng ở bên tay phải Tống Gia Ninh, ngắn ngủn

một

năm, cái đầu cao hẳn lên, giống như cành liễu đâm chồi, tư thái lập tức liền xuất

hiện!

Thế nhưng là,



nương mười ba tuổi bình thường, nhiều lắm là eo

nhỏ

chút, ngực vẫn chưa có chính thức thức dậy đâu, Tống Gia Ninh

thì

ngược lại, phía

trên

mặc áo

nhỏ

thêu hoa sen đỏ, ngực như cái trống, nhô lên cái áo làm vạt áo cũng vểnh lên, bên cạnh Đình Phương, Lan Phương cũng

khôngcó như nàng, ngay cả Lâm thị

đã

sanh qua hài tử cũng chỉ lớn hơn nữ nhân khác

một

chút!

Đàm cữu mẫu

không

thể tin vào hai mắt của mình, nhìn chằm chằm vào vạt áo Tống Gia Ninh hồi lâu, ánh mắt mới khó khăn dời lên

trên, lúc này vừa nhìn, lại ngây ngẩn cả người. Vóc dáng cao, Tống Gia Ninh mặt mày cũng nẩy nở, như lá sen cao vυ"t cuối cùng cũng vươn lên

một

nụ hoa hồng nhạt, thêm

một

vòng kiều mị. Bên má nàng vẫn là mũm mĩm, trong trắng lộ hồng, nhưng nhìn so với năm trước

thì

đã

gầy hơn

một

chút, mặt trái xoan trắng nõn, nổi bật lên bờ môi tươi đẹp như

anh

đào, đôi mắt...

Đàm cữu mẫu còn muốn nhìn tiếp, Tống Gia Ninh lại bị hai mẹ con trong hành lang nhìn đến mức cả người

không

được tự nhiên, xoay người lại nhận đệ đệ từ trong ngực mẫu thân, dùng đệ đệ che bên

trên

mình lại, trong lòng phức tạp cực kỳ. Đừng

nói

Đàm cữu mẫu giật mình, nàng cũng

khôngngờ tới mình dậy

thì

nhanh như vậy, kiếp trước nàng mười

một

tuổi

không

có nương, đồ cưới của mẫu thân bị thúc thẩm lừa gạt mất, đồ ăn

không

có khắt khe lắm, nhưng khẳng định kém hơn Quốc Công Phủ, sau khi Tống Gia Ninh mười bốn tuổi có quỳ thủy, phía

trên

mới có biến hóa



rệt.

Hôm nay thay đổi nơi sinh hoạt, mỗi ngày ăn cùng mẫu thân và thân đệ đệ, thức ăn tinh xảo lại ngon, canh bổ lại càng chưa bao giờ cắt đứt qua, lại làm cho quỳ thủy của nàng tới trước

một

năm, ngực cũng sớm phồng lên. Đại tỷ tỷ đoan trang, nhìn lén mấy lần cái gì cũng chưa

nói, Vân Phương tỷ tỷ

không

đứng đắn, cười nàng mấy lần. Tống Gia Ninh rất lúng túng, lấy cớ do mình ăn được nhiều,

thật

ra nàng cảm thấy

sự

thật

cũng như thế, mẫu thân và ba tỷ tỷ đều là mỹ nhân gầy, mỗi bữa chỉ ăn có

một

chút, eo

nhỏ, ngực đương nhiên cũng

không

lồi lên được, nhưng nàng tham ăn

đã

thành ngoại tộc, khắp nơi chói mắt.

Kiếp trước Tống Gia Ninh gặp ít người, loại cảm giác xấu hổ này cũng

không

mãnh liệt, nhưng đời này, trống trơn Quốc Công Phủ, từ Thái phu nhân đến hai vị thím đến nha hoàn tất cả viện, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng. Tống Gia Ninh ngoài mặt cố gắng giả bộ hào phóng, lại bí mật chu môi phàn nàn với mẫu thân, mẫu thân thầm nghĩ

một

biện pháp, khuyên nàng ăn ít

một

chút.

Tống Gia Ninh làm

không

được, phiền muộn hai ngày, tiếp tục thích ăn sao

thì

ăn.

"Mợ nhanh ngồi

đi." hai mẹ con Đàm cữu mẫu rốt cuộc

đi

đến gần, Đình Phương ôn nhu

nói.

Đàm cữu mẫu gật gật đầu, kéo bàn tay

nhỏ

bé của cháu ngoại

gái

dò xét cả buổi, hảo hảo khen

một

trận, khen xong cháu ngoại

gái

lại khen Vân Phương, đến phiên Tống Gia Ninh, Đàm cữu mẫu cười lớn, có thâm ý khác nhìn Lâm thị,

nói: "Gia Ninh lớn

thật

là nhanh, đại tỷ tỷ cũng so

khôngbằng, trách

không

được nương ngươi

không

câu nệ cho ngươi ăn, béo chút

thật

là dễ nhìn."

Thâm ý trong lời

nói

bà ta,



nương chưa xuất giá vẫn

không

thể nhận thức, ánh mắt Lâm thị lạnh lùng, cố kỵ Đình Phương sắp xuất giá mới nhịn xuống. Tống Gia Ninh nếm qua chuyện trong phòng, thấy Đàm cữu mẫu nhìn chằm chằm vào ngực nàng khen nàng xinh đẹp, Tống Gia Ninh bị chọc tức,

thì

ra Đàm cữu mẫu là cảm thấy, mẫu thân là có chủ ý nuôi dưỡng nàng thành "Xinh đẹp" hay sao?

Mẫu thân

không

phải, nàng chỉ là

không

nỡ để nữ nhi đói bụng, Tống Gia Ninh cũng

không

có lòng kia, nàng chính là muốn ăn. Lâm gia biểu tỷ cũng mập mạp, nhưng chỉ béo cánh tay và đùi, nàng ăn cơm hết lần này tới lần khác lại lớn ngực, nàng

không

khống chế được, dựa vào cái gì Đàm cữu mẫu

nói

nàng như vậy? Ngực lớn

thì

ngực lớn, lớn ở

trên

người nàng, có chọc tới ai đâu, chẳng lẽ bởi vì lớn lên lớn, liền biến thành sai?

Nhẫn nhịn lửa giận trong bụng, lại

không

thể phát tác ra, Tống Gia Ninh bóp bàn tay mập đệ đệ,

nói

với mẫu thân: "Nương, Mậu Ca Nhi vừa cưỡi ngựa, con dẫn



đi

vào phòng rửa tay."

Lâm thị ừ

một

tiếng, sờ sờ đầu chất tử Thượng Ca Nhi: "Thượng Ca Nhi cũng

đi

rửa

đi, rửa xong

đi

ăn bánh ngọt."

Tống Gia Ninh, Vân Phương liền chia ra mang theo đệ đệ

đi

vào trong phòng.

Đình Phương nghĩ làm sao mở miệng mời mợ

đi

qua chỗ nàng ngồi, Đàm cữu mẫu hàn huyên vài câu với nàng, nhưng lại cười

nói: "tỷ muội các ngươi

đi

chơi

đi, ta với trò chuyện mẫu thân ngươi."

Đình Phương do dự, mợ và kế mẫu,

thật

có thể

nói

chuyện với nhau sao?

Dường như nhìn ra lo lắng của nàng, Đàm cữu mẫu trêu ghẹo

nói: "Ta muốn hỏi mẫu thân ngươi

một

chút đồ cưới của ngươi chuẩn bị như thế nào rồi, Đình Phương muốn cùng nhau nghe sao?"

Khuôn mặt Đình Phương lập tức đỏ bừng, liên tục

không

ngừng kêu biểu muội Đàm Hương Ngọc,

đi

vào trong tìm bọn muội muội.

Mậu Ca Nhi rửa tay,

không

muốn ở

trên

giường chơi, muốn tỷ tỷ ôm

đi

bên ngoài, Đình Phương đúng lúc muốn

nói

một

chút lời thân mật với biểu muội ruột, suy nghĩ

một

chút

nói: "Chúng ta

đi

hoa viên thôi." Hoa viên lớn, hai muội muội dỗ dành đệ đệ, nàng và biểu muội

đi

chậm

một

chút, vừa ngắm cảnh vừa ôn chuyện.

Tống Gia Ninh, Vân Phương cũng tán thành.

Đàm Hương Ngọc lặng lẽ giật

nhẹ

tay áo Đình Phương,

nhỏ

giọng

nói: "Biểu tỷ, ta muốn chơi diều, rất lâu

không

có chơi..."

Đình Phương là tỷ tỷ tốt của Tống Gia Ninh, cũng là biểu tỷ tốt của Đàm Hương Ngọc, nếu như biểu muội chơi diều, nàng liền đề nghị mọi người cùng nhau chơi.

Thương lượng xong rồi, các



nương

đi

ra gặp trưởng bối xin phép.

Lâm thị

không

suy nghĩ nhiều, Đàm cữu mẫu đưa mắt nhìn nữ nhi

đi

xa, giống như vô ý mắt liếc Thọ vương phủ ở phía đông.

Tác giả có lời muốn

nói: Gia Ninh: lớn cũng là sai lầm, tức giận!

Triệu Hằng:

không

có cảm thấy lớn.

Gia Ninh:

thật

sự?

Triệu Hằng: đến gần chút, ta nhìn lại

một

chút.

Tống Gia Ninh

không

phòng bị chút nào chạy vào căn phòng

nhỏ

tối đen của nam nhân,

không

bao lâu, bên trong bỗng nhiên truyền đến

một

hồi "Chép miệng chép miệng chép miệng".