Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 93: Này, Này, Việc Này Ta Sao Có Thể Từ Chối Được?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt quỷ bệnh đều không dám chớp lấy một cái, chỉ cảnh giác nhìn nàng, trong lòng lại suy nghĩ nữ nhân này lại đang tính toán cái gì!

Thượng Quan Yên Uyển sờ sờ chóp mũi, trên mặt vẫn như cũ vân đạm phong khinh, tiếp tục nói: "Đi tới phòng của Thẩm đại thiện nhân lượn vài vòng, vừa có thể rèn luyện thân thể, còn có thể hấp thụ thêm một ít dương khí.

Dù sao ông ta cũng không chết được, nhiều nhất là bị một ít bệnh nhẹ, sẽ không có vấn đề gì đúng không? Bổn cung đời này hận nhất chính là kẻ ra vẻ đứng đắn! Nhất định phải cho ông ta nếm chút đau khổ."

Này, này, việc này ta sao có thể từ chối được? Trừ phi không muốn cái mệnh quỷ này nữa!

Quỷ bệnh đang muốn gật đầu, lại bời vì quá tròn, nên trực tiếp lăn trên đất vài vòng.

Thượng Quan Yên Uyển vừa lòng mà gật đầu, khoé miệng khó khi lại hiện lên một nụ cười nhạt: "Được rồi, biết trong lòng ngươi đã cảm động mà rơi nước mắt rồi, vì vậy không cần làm đại lễ, nhanh đi làm việc đi."

Quỷ bệnh như được đại xá, tai thiếu chút nữa mà quạt ra gió lớn, tròng mắt xoay tròn mà đi ngang Thượng Quan Yên Uyển.

Phán quan đại nhân, người không nên cười nha, chẳng lẽ người không biết, lúc người cười rộ lên so với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của người còn đáng sợ hơn rất nhiều!

Xích Ly nhìn quỷ bệnh biến mất ở trong phòng, gật đầu đối với Thượng Quan Yên Uyển, liền đi ra ngoài.

Cửa được mở ra, ánh trăng chiếu sáng vào phòng, nháy mắt khôi phục lại bộ dạng vốn có của nó.

Đông Âm cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng lên, hít sâu một hơi, cảm thán nói: "Trời ạ, cuối cùng cũng trở lại bình thường, thế này nhìn mới thoải mái."

Vừa cảm thán xong, vẻ mặt nhìn về phía Thượng Quan Yên Uyển tràn đầy sùng bái, ánh mắt hừng hực lửa: "Công, ừm không, phán quan đại nhân, người thật là lợi hại! Nô tì thấy người là người đẹp nhất, thông minh nhất, lợi hại nhất!"

Thu Khinh nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của nàng ta, nhịn không được vỗ vào trán mình một cái: "Xem bộ dáng ngốc nghếch của ngươi này, bất quá, vẫn nên khen ngợi ngươi, hôm nay không có bị ngất xỉu, thì đã có tiến bộ lớn rồi."

Hai má của Đông Âm nổi lên màu hồng nhạt, đôi mắt mở lớn thỉnh thoảng con ngươi lại chớp chớp, có chút thẹn thùng nói: "Thu Khinh tỷ tỷ, ngươi lại chê cười ta."

Đôi mắt của hai nha hoàn bên này đều tỏa ra tia sáng, nóng rực sùng bái mà nhìn Yên Uyển, bên kia Thúy Hoa cùng Triệu Đại Hữu cũng mang vẻ mặt cảm kích.

Vốn là chỉ hy vọng nàng có thể cứu được mạng của nhi tử là tốt rồi, hiện giờ nàng chẳng những cứu được mạng của nhi tử, còn tiện tay giúp bọn họ báo thù.

Vị phán quan đại nhân biết, với thân phận địa vị của bọn họ, căn bản là không đủ để chống lại Thẩm đại thiện nhân, dù chịu ủy khuất như vậy, cũng chỉ có nén giận.

Hai người họ kích động đến nổi chảy nước mắt, quỳ trên mặt đất hướng Thượng Quan Yên Uyển dập đầu mấy cái thật mạnh: "Cảm ơn phán quan đại nhân, thật sự cảm ơn phán quan đại nhân! Hức hức~ nếu không phải có ngài, Nhị Cẩu Tử nhà chúng ta sợ là không còn nữa…..hức hức~ "

Lông mày Thượng Quan Yên Uyển nâng lên, "Các ngươi đứng lên đi, ta cũng không phải giúp không công cho các ngươi, dù sao cũng thu của các ngươi một chút lợi tức, đồng giá trao đổi mà thôi, các ngươi trước tiên nên đến xem nhi tử của mình đã."

Thúy Hoa và Triệu Đại Hữu vẫn dập đầu mấy cái với nàng, lúc này mới đứng lên, vội vàng chạy đến mép giường.

Nhị Cẩu suy yếu mở mắt, nhìn thấy sắc mặt nôn nóng của hai người, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, bỗng nhiên há miệng hô một tiếng: "Cha, mẹ."

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng lọt vào tai hai người, lại giống như tiếng trời.

Hốc mắt Thúy Hoa nóng lên, chóp mũi đau xót, nước mắt chảy xuống như mưa, làm tầm mắt mơ hồ không rõ: "Nhị Cẩu , Nhị Cẩu, Nhị Cẩu của mẹ, con rốt cuộc cũng đã tỉnh, hu hu~ đều là mẫu thân không tốt, không có chăm sóc tốt cho con, hu hu~ "
« Chương TrướcChương Tiếp »