Chương 17:

Nhưng mà, lúc ở trên núi, bọn họ rõ ràng nghe thấy cô út gọi con hổ lớn kia là Đại Vương.

Bọn họ không dám hỏi cô út, chỉ dám hỏi Diệp Định Quốc, đương nhiên Diệp Định Quốc không thừa nhận.

"Nghĩ gì vậy, hổ có thể biến thành mèo à?" Diệp Định Quốc trợn mắt.

"Cũng đúng."

Diệp Nam Âm đi ngang qua, đá Đại Vương một cái, bảo nó chú ý, đừng để lộ chân tướng.

Không đúng, phải nói là đừng để lộ đuôi hổ mới đúng.

Nếu để người ta biết cô nuôi một con yêu quái vô dụng, Bổn Quốc Sư cô đây còn mặt mũi nào nữa.

"Gừ..."

Ăn cơm tối xong, mọi người chuẩn bị đi nghỉ ngơi, tất cả đều ở trong Tứ Phương Viên, Diệp Nam Âm muốn trở về Phục Long Tuyền nghỉ ngơi.

"Trời tối rồi, cũng không tiện, tối nay ngủ ở dưới này đi."

Hứa Tĩnh ôm con gái: "Mẹ ngủ với con."

Diệp Nam Âm lắc đầu, không muốn, cô bé muốn trở về ngủ.

"Con bé này, sao tính tình lại cứng đầu như vậy chứ."

"Được rồi, cũng không xa lắm, để ba đưa Nam m lên." Diệp Bình Xuyên duỗi hai tay ra, ôm lấy cháu gái.

Diệp Định Quốc xoay người đi vào bếp lấy đuốc: "Ba, để con đưa hai ông cháu lên."

Hứa Tĩnh thở dài, cũng đuổi theo.

Diệp Sương cũng muốn đi, Hứa Tĩnh không cho đi: "Trời tối đường không dễ đi, con còn nhỏ, ngã thì khổ, con đi tắm rửa ngủ đi, ba mẹ sẽ về ngay."

Nửa đêm canh ba, gió núi thổi qua, Diệp Định Quốc lạnh đến mức phải xoa xoa tay.

Tai của Diệp Nam Âm rất thính, mắt tinh, ngoại trừ một mảnh đất được ánh đuốc chiếu sáng, mọi âm thanh xung quanh cô bé đều nghe thấy được.

"Nam m."

"Dạ."

Diệp Bình Xuyên nhìn bậc thang chỗ cao, nhấc chân bước lên: "Con còn nhỏ, con nên biết cây mọc cao trong rừng, gió sẽ thổi bật rễ."

Diệp Nam Âm trầm mặc.

Diệp Bình Xuyên ôn nhu nói: "Con là đứa nhỏ thông minh, lời ông nội nói con chắc chắn hiểu."

"Diệp gia chúng ta, bao đời nay sống lặng lẽ, không quan tâm mười mấy hai mươi năm, thời gian để chờ con trưởng thành còn rất nhiều. Con cũng phải kiên nhẫn một chút, biết không."

"Con biết rồi ạ."

Diệp Bình Xuyên cười rộ lên, nếp nhăn già nua trên gương mặt ông dưới ánh lửa cam, vừa sinh động lại ấm áp.

Diệp Định Quốc và Hứa Tĩnh đi sau mấy bước, cuộc đối thoại của cha con ông, họ đều nghe thấy, ghi nhớ trong lòng.

Họ cũng muốn, che chở con gái lớn lên thật tốt.

Dưới núi, tại thôn Diệp gia, sau khi ăn cơm tối và rửa mặt xong, mọi người cũng chuẩn bị đi ngủ.

u Thành Hải vừa cởi giày lên giường, Diệp Văn Chính gõ cửa bước vào.

"Có chuyện gì vậy?"

Diệp Văn Chính tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cười nói: "Tôi có một chút chuyện nhỏ muốn tâm sự với ông, là chuyện liên quan đến cháu gái tôi, muốn nhờ u huyện trưởng bảo vệ thêm cho."

"Chuyện này à, anh yên tâm, tôi không phải người nhiều chuyện."

"Tôi chỉ là muốn dặn dò một câu thôi, tôi và ông cộng sự nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhất nhân phẩm của ông, chỉ là các bậc trưởng bối trong nhà không yên tâm cháu gái nhỏ, nhất quyết bắt tôi phải đến một chuyến."

"Tôi hiểu, nhà tôi mà có bảo bối như vậy, trước khi con bé trưởng thành tôi nhất định cũng sẽ bảo vệ."

u Thành Hải khen ngợi: "Nhà anh có bảo bối lớn này, về sau Diệp gia quật khởi là chuyện sớm muộn thôi."

"Ông nói quá rồi, Diệp gia chúng tôi chỉ là một gia tộc bình thường." Diệp Văn Chính làm quan nhiều năm như vậy, biết rõ đạo lý giấu tài.

"Anh xem anh, còn khiêm tốn với tôi." u Thành Hải cố ý kéo gần quan hệ với Diệp Văn Chính: "Thật ra anh không đến, sau này tôi cũng phải tìm anh."

" u huyện trưởng có gì phân phó?"

u Thành Hải thở dài rồi mới nói: "Chắc anh cũng biết tôi được điều từ Bắc Kinh đến đây nhỉ."

Diệp Văn Chính gật gật đầu, mọi người trong huyện đều đang âm thầm truyền tai nhau, nói u huyện trưởng có thể "hạ cánh" xuống huyện Ngọc Trúc bọn họ làm huyện trưởng là do có quý nhân phù trợ.

"Vị lãnh đạo cũ của tôi, cháu ngoại duy nhất của ông ấy mấy năm nay vận khí không được tốt, mẹ cháu bé mất cách đây hai năm, có người coi bói nói cháu bé "hình khắc lục thân". Sau đó, bố cháu bé tái hôn với một cô gái trẻ trong đoàn văn công, đối xử với cháu bé không ra gì."