Chương 19:

Nghe đến đây, u Thành Hải không khỏi cảm thán: "Diệp gia thật nhân nghĩa."

Lý Khang khẽ ừ một tiếng.

Cũng chính là gia tộc có truyền thừa, tộc nhân lại thập phần đoàn kết như nhà họ Diệp, mới có thể làm được như vậy.

Sự đoàn kết của nhà họ Diệp không chỉ thể hiện ở việc chăm sóc mẹ góa con côi, mà bình thường nông nhàn, những người khác trong họ Diệp rảnh rỗi cũng sẽ đến thôn Diệp gia hỗ trợ.

"Chủ chi nhà họ Diệp cũng không cho người khác trong họ chỗ tốt gì, sao lại đoàn kết như vậy?"

Lý Khang liếc u Thành Hải một cái, hắn ta có thể hỏi ra loại lời này, thì chắc chắn không biết tầm quan trọng của gia tộc trong lòng mỗi người.

Không đề cập tới từ đường và truyền thừa bí ẩn của nhà họ Diệp, Lý Khang chỉ cần nhắc tới lầu bát quái nhà họ Diệp mà ông ta từng thấy, trong ba tầng lầu bát quái kia cô úti gì?

"Bọn họ còn có lớp học vỡ lòng à?"

Lý Khang cười khẽ: "Lớp học vỡ lòng chẳng là gì, chỉ dạy biết chữ thôi, Tộc học của nhà họ Diệp mới lợi hại."

"Lợi hại cỡ nào?"

"Theo tôi biết, khi thuật huyền học nhà họ Diệp không thịnh hành, lấy việc dạy dỗ con cháu thành người đọc sách để truyền đời, các đời quan viên, thương nhân, văn nhân danh sĩ của nhà họ Diệp, đều từng học qua Tộc học."

"Đúng rồi, người nhà họ Diệp mà anh quen thuộc nhất, Diệp Văn Chính cũng từng học qua Tộc học."

u Thành Hải cảm thán ánh mắt dài lâu của người nhà họ Diệp, huyền học không được thì có thể đọc sách, buôn bán, quả thật không tồi.

Lý Khang, bao gồm cả người nhà họ Lý có qua lại với nhà họ Diệp, cho dù nhà họ Lý có truyền thừa không dứt, đời nào cũng có bậc thầy xuất hiện, thì cũng không dám xem thường nhà họ Diệp ở nông thôn khuất tiếng.

Nhà họ Diệp, cội rễ vững chắc lắm.

Hiện tại nhà họ Diệp xuất hiện thiên tài, nhà họ Lý càng không dám sinh ra ý khinh thị.

u Thành Hải có hứng thú với người nhà họ Diệp, muốn nghe ngóng chuyện về chi trưởng của nhà họ Diệp, Lý Khang không muốn nói nữa, xua tay im lặng.

Nhà họ Diệp là một đại gia tộc, chi trưởng ít người, không có gì đáng nói.

Theo quy củ của nhà họ Diệp, trừ khi là tình huống đặc thù, bình thường cách chi trưởng ba đời sẽ không được tính là thành viên nòng cốt của nhà họ Diệp.

Cho nên, bình thường sau ba đời, người nhà họ Diệp vì công việc, học hành đều đã đi nơi khác phát triển.

Cho dù không đi nơi khác, ở lại địa phương, cũng không thể ở thôn Diệp gia, chỉ có thể ở những thôn khác bên ngoài thôn Diệp gia.

Người nhà họ Diệp ở nơi khác muốn trở về ở thôn Diệp gia, có hai con đường, một là trở thành tộc lão nhà họ Diệp, con đường khác là con cái trong nhà thi đậu vào Tộc học, phụ huynh đi theo có thể tạm thời ở lại thôn Diệp gia.

Khi cuộc sống suôn sẻ, người nhà họ Diệp sinh sống ở bên ngoài rất ít khi nghĩ đến chuyện về gia tộc, lúc gặp phải thiên tai, người nhà họ Diệp an cư ở bên ngoài, mới nghĩ đến gia tộc.

Thời buổi này, người ở trong thành, mua lương thực ngày càng khó khăn, nhìn tiền và phiếu trong tay sắp không đổi được lương thực, có vài người nảy ra ý định trở về quê tị nạn.

Người nhà họ Diệp muốn trở về không biết rằng, trong họ, hiện tại cũng rất khó khăn.

Người ngoài đi rồi, Diệp Bình Xuyên dẫn người lên núi xem nước, không còn Hạn Bạt quấy nhiễu, nước suối cạn khô trên núi lại chảy róc rách, dòng nước rõ ràng ít hơn trước.

"Tộc trưởng, tôi xem chủ yếu là nước ở dưới lòng mương bị hút khô nứt toác, nước suối từ trên núi chảy xuống, ít nhất một phần ba đã thấm xuống đất lãng phí rồi."

"Hiện tại đang lúc cần nước, không thể để nước chảy lãng phí, tranh thủ thời gian sửa lại lòng mương đi."

"Vâng, tôi lập tức gọi người trong thôn lên."

Mương nước Diệp đã được sửa xong, nước cũng đã thông. Hôm đó, sông Sa trước công xã Tân Trang cũng đã có nước.

Lần này, mọi người không đợi nước mương Diệp nữa, thấy sông Sa đã có nước, ai nấy đều vui mừng như tết, hăng hái đi gánh nước, chỉ mong đừng bỏ lỡ vụ xuân.

Thấy tộc trưởng đã bớt bận, hôm sau Diệp Văn Chính mới nói với ông chuyện của u Thành Hải.

Diệp Bình Xuyên suy nghĩ một chút: " u Thành Hải là người không tệ, nói chuyện rõ ràng, lát nữa hỏi xem con bé thế nào."

Diệp Nam Âm gật đầu đồng ý.