Chương 21:

Chu Hiểu Lệ chậm một bước xuống xe, cung kính chào: "Cháu chào chú hai, cháu là vợ của Tuấn Kiệt, Chu Hiểu Lệ ạ, đây là hai con trai của chúng cháu, Diệp Đông và Diệp Bắc."

Diệp Đông, Diệp Bắc, mau tới chào hỏi mọi người."

Hai anh em Diệp Đông và Diệp Bắc lớn lên trong quân đội từ nhỏ, tính cách hướng ngoại, giọng nói cũng rất to. Một tiếng "Nhị gia gia" vang lên khiến lũ chim trên cây đào trong sân giật mình bay mất.

"Ha ha ha, đều là những đứa trẻ ngoan, mau vào nhà ngồi."

"Chú Bình Văn, người đã đưa đến rồi, cháu xin phép về trước." Cường Tử vừa nhìn thấy người quen liền chuẩn bị rời đi.

"Cường Tử vất vả rồi, đi thong thả."

Mọi người rót trà ngồi xuống, Diệp Bình Văn đã rõ ý đồ của gia đình Diệp Tuấn Kiệt: "Bố cháu viết thư nói cháu muốn chuyển công tác đến vùng biên giới Tây Nam?"

Diệp Tuấn Kiệt ừ một tiếng: "Bên đó nguy hiểm, cả nhà cháu đều không muốn cho con sang đó. Bố cháu ở bên đó, chú cũng biết sức khỏe của mẹ cháu không tốt, không thể chăm sóc hai đứa nhỏ, cho nên chúng cháu mới muốn đưa các con về tộc."

"Tộc học không phải muốn vào là vào được, còn phải thi, phải qua mắt tộc trưởng. Nếu tộc trưởng không đồng ý, chú cũng không cô útch nào."

"Chúng cháu biết, cảm ơn bác hai."

"Không cần cảm ơn, chỉ cần các cháu họ Diệp, đều có tư cách tham gia tuyển chọn vào Tộc học."

Diệp Bình Văn nhấp một ngụm trà: "Các cháu đến đúng lúc lắm, hôm nay mùng ba, ngày mùng năm chính là Tết Thanh Minh, đến lúc đó buổi sáng tế tổ, buổi chiều là thi tuyển chọn vào Tộc học, Diệp Đông và Diệp Bắc tranh thủ chuẩn bị đi."

Trước khi đến, Diệp Tuấn Kiệt đã nghe bố nói qua, kỳ thi tuyển chọn của trường Tộc học họ Diệp không khó, hai con trai của anh cũng đã tốt nghiệp tiểu học, anh cảm thấy thi qua là điều chắc chắn.

Chu Hiểu Lệ lại không lo lắng con trai có thi đỗ hay không, cô lo lắng là trường Tộc học họ Diệp có đáng tin cậy hay không?

Buổi chiều, Diệp Bình Văn có việc bận, bảo cả nhà Diệp Tuấn Kiệt tự do đi dạo trong thôn, thế là ba người quyết định đến thôn Diệp Gia.

Từ thôn Thạch Kiều đến thôn Diệp Gia phải đi qua một cây cầu đá dài hơn mười mét, Diệp Tuấn Kiệt đứng trên cầu nhìn xuống, thì ra đây chính là con kênh Diệp Cừ mà bố anh từng nói.

Dòng suối bắt nguồn từ ngọn núi Cửu Tuế, chảy qua kênh Diệp Cừ, tưới tiêu cho ruộng đồng của mười đội sản xuất thuộc xã Diệp Cừ.

Rõ ràng, thôn Thạch Kiều và thôn Lê Thụ nằm gần thôn Diệp Gia nhất là những nơi không thiếu nước.

Đi qua cầu đá là đến địa phận thôn Diệp Gia, trên con đường làng rộng rãi là lũ trẻ con chạy qua chạy lại, dưới gốc cây đào là các cụ già ngồi túm năm tụm ba trò chuyện, làm việc, gió nhẹ thổi qua cánh đồng lúa, lay động những bông lúa non tạo nên âm thanh xào xạc, khiến một vùng nông thôn bình thường bỗng trở nên đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.

"Trong thôn có rất nhiều trẻ con."

"Ừ, nghe bố nói, phần lớn là con cháu của liệt sĩ."

Chu Hiểu Lệ không nói gì nữa. Cô biết bố mẹ chồng hàng năm đều gửi tiền gửi quà cho gia tộc, trước đây cô không hiểu vì sao, bây giờ thì đã hiểu.

Thấy ba người Diệp Tuấn Kiệt là người lạ, một bà cụ tóc bạc phơ đang khâu đế giày cười hỏi: "Các cháu là con nhà ai vậy, sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ?"

"Cháu chào bà ạ, cháu là Diệp Tuấn Kiệt, con trai của Diệp Bình Võ, đây là vợ và con trai của cháu."

Diệp Bình Võ ư? Mấy bà cụ ngồi cạnh đó cùng nhau nhớ lại, một cụ bà mặc áo ba lỗ lên tiếng: "Tôi nhớ rồi, năm đó lúc bố cháu sinh ra, tôi mới vừa lấy chồng, tôi còn bế bố cháu đấy."

Diệp Tuấn Kiệt quan sát bà cụ, bố anh cũng gần 60 tuổi rồi, bà cụ này còn từng bế bố anh, vậy thì bà cụ bao nhiêu tuổi rồi?

"Ha ha ha, cụ già này đây năm nay tám mươi tuổi rồi."

Diệp Tuấn Kiệt kinh ngạc, tám mươi tuổi rồi mà tai vẫn thính mắt vẫn tinh, còn có thể làm được cả việc khâu vá?

"Chuyện này có gì lạ đâu, người họ Diệp chúng tôi từ xưa đến nay đều sống thọ. Không nói đến tám mươi tuổi, trong thôn chúng tôi người chín mươi tuổi cũng không ít."

Nói đến chủ đề này, mấy bà cụ lại càng có nhiều chuyện để nói, họ mải mê trò chuyện, quên mất cả Diệp Tuấn Kiệt, Diệp Tuấn Kiệt lúng túng gãi đầu.