Chương 23:

Diệp Bình Văn tự hào: "Tứ Phương Viên là do vua ban tặng, so với Tứ Phương Viên thì lầu Bát Quái trong thôn chẳng là gì cả."

Nói rồi Diệp Bình Văn lại thở dài: "Những người con cháu họ Diệp như các cháu, một khi đã đi xa, mấy năm mới có dịp trở về bái lạy tổ tiên một lần?"

Lúc này, trên quảng trường càng lúc càng đông người, trên đường núi vẫn còn rất nhiều người đang đi lên.

"Hôm nay người họ Diệp đến tế tổ chắc phải đến hơn một nghìn người."

"Chắc chắn là hơn rồi."

Diệp Tuấn Kiệt từng ở trong quân đội, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể ước chừng được số lượng người.

Để nhường đường cho những người đến sau, mọi người tự giác xếp hàng.

Trẻ nhỏ đứng phía trước, người lớn đứng phía sau.

Diệp Đông và Diệp Bắc được đưa đến bậc thang phía trước, đứng dưới, quan sát xung quanh. Cậu bé và cô bé đều rất ngoan, không nháo, không khóc, đều nhìn chằm chằm bậc thang cao nhất.

"Mau nhìn, tộc trưởng và cô Ba tới."

Một cậu bé đầu trọc hô lên, mọi người đều nhìn về phía hai người một già một trẻ trên bậc thang.

Hôm nay, Diệp Nam Âm mặc một bộ váy lụa màu thiên thanh, trên váy thêu hoa đào, dưới gốc đào còn điểm xuyết một con ngỗng trắng và một chú mèo con.

Đứng trên bậc thang, nhìn xuống những tộc nhân tụ tập trên quảng trường, đây là lần thứ ba cô dẫn đầu tế tổ từ khi sinh ra.

"Bắt đầu đi!"

Diệp Nam Âm được ông nội dắt vào từ đường, sau khi cung kính tế bái tổ tiên, cô được ông nội bế sang ngồi trên ghế La Hán bên phải, chờ tộc nhân tế tổ xong thì tới gặp cô.

"Nam m ngoan, buổi chiều phải tiến hành tuyển chọn Tộc Học, con xem trước trong đám trẻ năm nay, có đứa nào cô útn cơ tốt không." Diệp Bình Xuyên vỗ nhẹ tay cháu gái, ngồi xuống bên cạnh.

"Vâng."

Diệp Đông và Diệp Bắc đứng ở hàng đầu, là những người đầu tiên được người lớn dẫn đến dâng hương, dập đầu cho tổ tiên.

Dập đầu xong, hai anh em đang định đi thì bị một bé gái tết hai bím tóc bên cạnh kéo lại: "Đi bên phải, chúng ta còn phải đi chào tộc trưởng và cô Ba."

"Tại sao phải đi?"

"Đi thì biết."

Diệp Đông và Diệp Bắc bị kéo qua, Diệp Nam Âm nhìn hai anh em một cái, ánh mắt rơi vào bé gái bên cạnh.

Cô bé có vẻ rất hào hứng nhưng cũng hơi rụt rè: "Cháu chào tộc trưởng, chào cô Ba, cháu tên là Diệp Đóa Đóa, nhà cháu ở đội sáu ạ."

Diệp Bình Xuyên cười hiền hậu gật đầu: "Cháu ngoan."

Được khen, Diệp Đóa Đóa thích chí nhìn Diệp Nam Âm như đang chờ đợi điều gì đó.

Diệp Nam Âm vẫy tay, Diệp Đóa Đóa chạy hai bước tới: "Cô Ba gọi cháu ạ?"

"Đưa tay cho cô xem nào."

Diệp Đóa Đóa ngoan ngoãn đưa hai tay ra.

"Lòng bàn tay hướng lên."

"Vâng ạ."

Diệp Nam Âm xem tay, rồi lại nhìn tướng mạo của cô bé: "Rút tay về đi."

Diệp Đóa Đóa ngoan ngoãn rút tay về.

Trên bàn nhỏ bên cạnh có một chiếc giỏ tre, bên trong đựng hai lá bùa màu đỏ, vàng. Diệp Nam Âm đưa cho cô bé một lá bùa màu vàng.

"Người nhà cháu đến chưa?"

"Ở ngoài ạ."

Diệp Bình Xuyên thấy sắc mặt cháu gái khác lạ, bèn vẫy tay. Diệp Vĩ đang đứng ở cửa sắp xếp trật tự vội vàng đi ra ngoài hô lớn: "Người nhà của Diệp Đóa Đóa đâu?"

"Chúng tôi đây!"

Cả nhà Diệp Đóa Đóa đều đã đến, cha mẹ, ông bà nội và anh trai cô bé, chỉ trong chốc lát, cả nhà đã đứng trước mặt Diệp Nam Âm.

"Cô Ba, con bé Đóa Đóa nhà chúng tôi... có phải có gì không ổn không ạ?"

"Xem chỉ tay của cháu bé, đường Địa Văn ngắn mà tản mát, có tướng chết yểu. Lại xem tướng mạo, cuống lưỡi xanh, e là gặp tai họa sông nước. Mọi người phải cẩn thận phòng tránh."

Gia đình Diệp Đóa Đóa lập tức căng thẳng, mẹ cô bé ôm con gái vào lòng, lo lắng đến phát khóc: "Cô Ba, chuyện này..."

"Yên tâm, chưa chắc đã nguy hiểm."

Khóe miệng Diệp Nam Âm hơi nhếch lên, chỉ vào mặt Diệp Đóa Đóa: "Mệnh cung của cháu sáng như gương, Tam Dương đầy đặn, Thiên Thương, Địa Khố đều sáng sủa. Cả đời cháu bé chỉ có một kiếp nạn này, vượt qua được thì sau này sẽ có gia đình êm ấm, tiền tài sung túc."

Diệp Đóa Đóa không hiểu Diệp Nam Âm đang nói gì, chỉ nghe thấy chữ "tiền tài", vội vàng hỏi: "Sau này cháu sẽ có rất nhiều tiền ạ?"

Diệp Nam Âm gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."