Chương 28:

"Ông nội, ông cúi người xuống."

Diệp Bình Xuyên ngồi xổm xuống, ngón tay Diệp Nam Âm lướt qua mắt ông, Diệp Bình Xuyên cảm giác mí mắt mát lạnh.

" m Dương Nhãn tạm thời, có thể duy trì một tiếng."

Để tiện, Diệp Nam Âm dùng bình thủy tinh đựng một ít nước đưa cho ông, phòng khi nhà họ Dương cần dùng.

Mở m Dương Nhãn, tay lại cầm cành liễu đánh quỷ, Diệp Bình Xuyên bỗng cảm thấy sức mạnh vô song: "Cháu ngoan ngủ sớm đi, ông đi một lát sẽ về."

"Ông đi đưa tiễn hồn ma sao?"

"Yên tâm, việc này ông vẫn làm được."

Nghe nói tộc trưởng muốn đi đuổi quỷ, đám trẻ con hiếu kỳ đều nhốn nháo đòi đi, bị người lớn đuổi về, chúng không cam lòng, lại lén lút đi theo.

Nhà họ Dương bị quỷ ám, dọa người trong thôn sợ chết khϊếp, mỗi ngày làm xong việc, chiều tối chưa kịp tối đã vội đóng cửa, không ai dám ra ngoài.

Đến nhà họ Dương, con cháu nhà họ Dương đều đứng ở sân chờ, không ai dám vào nhà.

Mở m Dương Nhãn, Diệp Bình Xuyên liếc mắt đã nhận ra căn phòng có âm khí nặng nhất, ông bước vào, Dương Tân Dân đã chết hai ba tháng đang ngồi bên giường.

"Ngươi đã chết rồi, không đi đầu thai, còn lưu luyến nhân gian làm gì?"

"Tôi, tôi không nỡ cha mẹ, vợ con."

Bà Dương gan lớn hơn một chút, bà đứng ở cửa hỏi: "Con trai tôi ở trong đó à?"

"Ở, bà muốn gặp nó sao?"

"Tôi muốn gặp!"

Diệp Bình Xuyên dùng nước bôi lên mí mắt bà cụ, bà Dương mở mắt, liền nhìn thấy Dương Tân Dân.

"Mày đồ bất hiếu, chết rồi không đi đầu thai, ở nhà làm gì, hại vợ con ốm đau suốt mấy tháng nay, bây giờ còn muốn hại chết cả nhà hay sao!"

Bà Dương ngồi bệt xuống đất mắng: "Đồ chó má, còn không mau đi đi, để tao gọi thần thánh trên trời bắt mày!"

"Bà đi đi, bà tưởng tôi sợ bà chắc!"

Dương Tân Dân lúc sống đã không phải người hiền lành, giờ thành quỷ, cũng là loại quỷ dữ!

Bên ngoài trời đã tối, Dương Tân Dân xông ra, gió âm thổi khiến bà Dương suýt ngã, Diệp Bình Xuyên nhanh tay vung cành liễu lên, Dương Tân Dân bị đánh văng ra.

Bà Dương nổi trận lôi đình: "Súc sinh, mày còn dám xô mẹ mày, tao đánh chết mày."

Lơ đãng, cành liễu trên tay Diệp Bình Xuyên bị bà Dương giật lấy, bà xông lên đánh tới tấp, đánh Dương Tân Dân kêu la thảm thiết, lăn lộn trên đất.

Ông Dương không nhìn thấy, bèn xin Diệp Bình Xuyên ít nước, tự bôi lên mắt mình, nhìn thấy Dương Tân Dân, ông giậm chân, mắng hay lắm.

Những người khác trong nhà họ Dương thấy vậy, cũng đánh liều bôi nước lên mắt, bôi xong lại truyền sang người bên cạnh, không biết thế nào, lại truyền đến tay Diệp Đông.

Diệp Đông bôi xong đưa cho Diệp Bắc, Diệp Bắc bôi xong đưa cho Diệp Tiểu Mỹ, Diệp Tiểu Mỹ lại truyền đi.

Bà Dương đang hăng say, Dương Tân Dân chỉ biết né tránh, lăn một vòng đã ra đến cửa.

Cả sân đều nhìn thấy Dương Tân Dân.

Ơ... Đây là quỷ ư?

Nhìn cũng không đáng sợ lắm!

"Bố ơi!" Ba người con của Dương Tân Dân kinh hãi kêu lên.

Dương Tân Dân nhìn vợ con, òa khóc, hắn không muốn chết!

Bà Dương đỏ hoe mắt: "Mày không muốn chết thì đã muộn rồi, ai bảo mày ngu dại đi hại tinh quái, nó bắt mày đền mạng, chúng tao biết làm sao."

Vợ Dương Tân Dân ôm chặt con gái, nước mắt lưng tròng: "Ông đi đi, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt, làm người lương thiện."

"Vợ ơi! Cha mẹ ơi~"

"Thôi, đi đi!"

Dương Tân Dân đứng dậy: "Tộc trưởng, tôi biết cháu gái ông rất giỏi, tôi muốn xuống địa phủ, có thể nhờ cô ấy đưa tôi đi, nói giúp tôi mấy lời hay được không?"

Diệp Bình Xuyên trừng mắt: "Mày muốn ăn đòn hả?"

Dương Tân Dân sợ hãi, Diệp Bình Xuyên hừ lạnh một tiếng, bảo người nhà họ Dương lấy tro bếp rắc thành vòng tròn vây quanh Dương Tân Dân, Dương Tân Dân định chạy, bà Dương vung cành liễu lên.

"Đứng im cho tao!"

Dương Tân Dân không dám động đậy, ngoan ngoãn đứng im, Diệp Bình Xuyên niệm chú tiễn hắn đi.

Nhà họ Dương òa khóc, con cái Dương Tân Dân khóc ngất đi, Diệp Bình Xuyên thấy vậy cũng không đành lòng, phẩy tay, đi thôi.

Lúc về, Diệp Bình Xuyên dẫn theo đám trẻ nhà họ Diệp, về đến thôn, ông mắng cho chúng một trận, phạt chúng chạy quanh lầu bát quái, chạy xong mới được về nghỉ ngơi.

Cuối cùng cũng chạy xong, mười mấy đứa trẻ nằm la liệt trên sàn gỗ tầng một.

"Mọi người nói xem, tộc trưởng dạy chúng ta nhiều thứ như vậy, sao không dạy đánh quỷ?"

"Anh, em cũng muốn hỏi, đánh quỷ ngầu biết bao nhiêu!"