Chương 31:

"Còn có thể có chuyện gì? Đương nhiên là đến thu lương thực. Lãnh đạo thương tình các người những năm qua vất vả vận chuyển lương thực đến trạm, nên năm nay đích thân chúng tôi xuống thu cho."

Hoàng Tam cười nham hiểm: "Bây giờ đường xá đã bị chặn, chúng tôi không vào trong nữa, các người tự mình khiêng lương thực ra đây đi."

"Nhưng mà, chúng tôi nhận được thông báo là năm nay bị ảnh hưởng bởi thiên tai, không cần phải nộp lương thực."

Hoàng Tam xua tay, tỏ vẻ không quan tâm: "Quy định thay đổi rồi, huyện Ngọc Trúc chúng tôi cần phải vận chuyển lương thực đến vùng khác để cứu trợ thiên tai, có thể nộp bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu."

Diệp Bình Xuyên cười lạnh: "Muốn lấy lương thực thì phải có văn bản. Không có lý do gì lại tự ý đến đại đội chúng tôi thu lương thực, dựa vào cái gì?"

"Hừ, lão già này không hiểu tiếng người sao?" Hoàng Tam chạy về phía Vương Diệu Tổ: "Vương ca, chúng ta dạy dỗ lão ta một trận nhé?"

Vương Diệu Tổ nhảy xuống khỏi xe, đám người phía sau cũng lục tục kéo xuống theo. Đám du côn du đãng này trông chẳng khác nào lũ thổ phỉ.

"Muốn văn bản, đợi khi khác quay lại mà lấy. Hôm nay cứ giao nộp lương thực trước đã."

"Không giao!"

"Hừ, dám cản trở chúng tôi thi hành công vụ, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."

Vương Diệu Tổ phất tay, ba tên đàn em phía sau bước lên, trên tay mỗi tên đều cầm một khẩu súng.

"Bắn hai phát súng cho chúng nó sáng mắt ra!"

Vương Diệu Tổ thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

"Rầm rầm rầm!"

Đột nhiên ba tiếng súng vang lên, khiến da đầu mọi người tê dại.

Diệp Định Sơn cầm súng tới: "Có đủ vang không? Không đủ để tôi bắn thêm hai phát nữa."

"Ông là ai?"

Cường Tử dẫn theo đội dân binh đứng ở phía sau, Diệp Định Sơn giơ súng đơn thương độc mã tiến về phía trước.

Diệp Định Sơn trở tay hất lên, chĩa súng vào huyệt thái dương của Hoàng Tam: "Tôi là ai à? Năm đó, khi tôi ra ngoài đánh trận, còn chưa có thằng nhóc như anh. Tôi liều sống liều chết, đợi đến khi già rồi, nghĩ cuối cùng cũng có thể sống yên ổn mấy ngày, không ngờ lại có loại lưu manh như anh dám đến cửa đoạt lương thực."

"Đừng, đừng!" Hoàng Tam sợ tới mức sắp tè ra quần: "Ông ơi, đừng kích động."

"Thứ rác rưởi như anh, cũng chỉ giỏi ngang ngược trong ổ."

Diệp Định Sơn khinh thường, bỏ súng xuống. Bên cạnh, một người đàn ông mạnh mẽ xông lại, đυ.ng ngã Diệp Định Sơn, súng bay ra ngoài. Hiện trường lập tức hỗn loạn.

Cường Tử dẫn đầu xông lên, tìm đúng Vương Diệu Tổ liền đánh tới tấp, từng quyền đến thịt, không chút nương tay.

Diệp Đông và mọi người đứng đối diện xem náo nhiệt. Vừa thấy đánh nhau, họ cũng muốn xông lên, nhưng bị tộc lão ngăn lại, khiển trách: "Tất cả đi về hết cho tôi!"

"Nhưng bọn chúng đánh tới tận cửa rồi."

"Đánh tới cửa cũng không cần các cậu, tất cả đi về hết!"

Lũ trẻ con không dám cãi lời người lớn, bèn leo lên cây đào bên giếng nước, đứng trên cây ném đá về phía đối diện.

Đứa trẻ đến càng ngày càng đông, trên mấy cây đào treo đầy trẻ con.

Nhà họ Diệp chiếm thượng phong, những người mà Vương Diệu Tổ mang đến bị đánh cho tơi tả.

Vương Diệu Tổ bị đánh choáng váng, lăn một vòng bỏ chạy. Nhìn thấy cách đó không xa trên mặt đất có một khẩu súng, hắn ta lảo đảo chạy tới, nhặt lên liền bắn.

Răng rắc vài tiếng, súng không nổ?

"Hoàng Tam, đừng đánh tay không với bọn chúng, nổ súng đi!"

Cường Tử tung một cước: "Nổ súng cái con khỉ!"

Tên nhãi nhép bị đánh bầm dập kịp phản ứng, hai người hợp sức đánh một người, cướp được súng, chĩa thẳng vào người nhà họ Diệp, cười ha hả bóp cò.

"Cẩn thận!" Cường Tử đột nhiên lao về phía Diệp Định Sơn.

"Đoàng" một tiếng, súng nổ nòng!

"Cứu mạng, cứu mạng!"

"Anh Vương, cứu em với, tay em gãy rồi!"

Mắt Vương Diệu Tổ sưng vù không mở ra được, cứu cái gì!

Diệp Nam Âm cưỡi hổ đi tới. Người nhà họ Diệp không phải lần đầu tiên nhìn thấy hổ, nên không sợ hãi,lần lượt từng người tránh đường.

"Ngoan bảo !"

Diệp Nam Âm cười với ông nội: "Ông đừng đánh chết người, chúng ta không dính vào nghiệp chướng này."

"Yên tâm, ông biết chừng mực!"

Lũ người Vương Diệu Tổ lúc nãy dám nổ súng, chỉ vì điều này, dù không đánh chết cũng phải đánh cho thừa sống thiếu chết, người nhà họ Diệp mới hả giận.

Có Diệp Nam Âm ở đây, đám người Vương Diệu Tổ không hơn cầm que củi là bao.