Chương 6

Trong lòng bà Dương sợ hãi, ngoại trừ biết bản lĩnh của nhà họ Diệp ra, còn có một chuyện bà không nói với ông, đại khái ba mươi năm trước, bà dẫn theo con trai lớn đi hội chùa, trong chùa có một lão hòa thượng mặc áo cà sa rách nhìn thấy bà lần đầu tiên liền nói: "Đáng thương, về già mất con".

Nhiều năm trôi qua như vậy, bà Dương vốn tưởng mình đã quên, hôm nay con bé nhà họ Diệp kia vừa mở miệng, bà đột nhiên lại nhớ tới.

Người thế hệ trước, ngoài miệng hô hào bài trừ mê tín dị đoan, trong lòng kỳ thật ít nhiều đều có chút tin tưởng. Đặc biệt là khu vực Cửu Tuế Sơn này, từ xưa đến nay vẫn luôn thờ phụng vu thuật, tổ tiên nhà mẹ bà Dương cũng từng có một người là vu bà.

Lúc này trong lòng ông Dương cũng có chút bồn chồn, khoác áo bông đứng dậy.

"Đi, vào phòng ông bà cụ xem một chút."

Nhà họ Diệp.

Buổi chiều không đi lên núi, Diệp Nam Âm ở lại dưới chân núi ngủ.

Diệp Nam Âm thích ngủ một mình, nhưng hôm nay, Diệp Sương lại nhõng nhẽo muốn ngủ cùng cô.

Kiếp trước Diệp Nam Âm dù sao cũng sống đến hai mươi tuổi, cô nhìn Diệp Sương không giống như nhìn chị gái, ngược lại giống như nhìn em gái hơn.

"Ngoan Bảo, người mà em nói buổi sáng, thật sự không sống qua được đêm nay sao?" Diệp Sương tò mò vô cùng.

Diệp Nam Âm ừ một tiếng, ngủ rất ngoan, nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện.

Diệp Sương bò về phía em gái, vươn đầu ngón tay chạm vào hàng mi dài của em: "Ngoan Bảo, em nói xem, nếu như chị học bản lĩnh của ông nội, chị cũng lợi hại giống em như vậy sao?"

Diệp Nam Âm không kiên nhẫn mở mắt ra: "Không thể."

Bản lĩnh của ông nội, nhiều nhất là xem cho người ta bát tự, xem hôn kỳ, muốn theo ông nội học được bản lĩnh như cô, đó quả thực là nằm mơ.

Diệp Sương nằm dài trên gối: "Haiz, em biết ngay là chị không được mà, hơn nữa chị cũng không thích đọc sách, sách trong từ đường nhà chúng ta, chữ trên sách ấy, chị một chữ cũng không nhận ra."

"Ngoan Bảo, ông nội và ba mẹ nghe lời em nhất, hay là em nói với họ, bảo họ đừng bắt chị đọc sách nữa, cho chị xuống ruộng làm việc được không?"

"Không được."

"Hừ, Ngoan Bảo không thích chị nữa hả?"

Diệp Nam Âm lặng lẽ nhìn chị gái, Diệp Sương cười gượng: "Ngủ thôi, chúng ta mau ngủ thôi."

Đèn trong phòng tắt, bà Hứa đi ngang qua cửa sổ, nghe thấy con gái lớn nói luyên thuyên không ngừng, con gái nhỏ không nói một tiếng nào, bà không nhịn được bật cười.

Mọi người trong hai xã đều chú ý đến mạng sống của Dương Tân Dân, không đợi đến hừng đông, rạng sáng vừa qua, nhà lão Dương đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, hàng xóm xung quanh cầm đuốc vội vàng chạy sang xem.

Trên người Dương Tân Dân vẫn còn hơi ấm, nhưng lại không còn thở nữa, làn da lộ ra ngoài, cùng với vết đen trên cổ dưới ánh đèn dầu hỏa lờ mờ, trông thật đáng sợ.

Ngay lập tức, những người chạy tới đều sợ hãi lùi ra ngoài, mọi người nhìn nhau, bây giờ phải làm sao?

Vị thầy lang chân đất đến muộn hơn mười mấy phút, sau khi vào phòng kiểm tra, thì thào tự nói: "Không đúng, ban ngày lúc kiểm tra còn chẳng có vấn đề gì, sao có thể nói chết là chết ngay được?"

Lời của thầy lang chân đất khiến cho người của xã Tân Trang sợ đến run rẩy, chẳng lẽ bà cô nhỏ nhà họ Diệp kia thật sự có bản lĩnh quyết định sinh tử của Diêm Vương sao?

Nhà họ Dương khóc lóc cả một đêm, đợi đến khi trời sáng, nước mắt cũng đã chảy khô, cổ họng cũng khản đặc, cả nhà ngây ngốc ngồi canh giữ trong phòng.

Cuối cùng, trưởng thôn cũng không nhìn nổi nữa, ông đứng ra mời người thân của nhà họ Dương tới, nhanh chóng lo liệu tang sự.

Chuyện này có chút quỷ dị, quá xui xẻo, mọi người đều không muốn nhúng tay vào, đùn đẩy tới đùn đẩy lui, cuối cùng vẫn là cậu của Dương Tân Dân đứng ra, hỗ trợ lo liệu tang sự.

Sáng sớm bên phía thôn Diệp gia đã nghe nói Dương Tân Dân bên xã Tân Trang đã chết, người trong thôn lo lắng, không biết người của xã Tân Trang có thể đổ chuyện này lên đầu bọn họ hay không?

Ông Diệp Bình Xuyên không sợ: "Chúng ta không đánh ông ta, cũng không hạ độc ông ta, người Diêm Vương muốn bắt, ai có thể ngăn cản?"