Chương 13: Đổi trắng thay đen

Chương 13: Đổi trắng thay đen

Phùng Diệu Quân vẫn đứng ở bên cạnh mẹ nuôi, dùng ánh mắt hiếu kỳ của cô bé mười một tuổi nhìn tất cả mọi người, còn khẽ liếc qua Vân Nhai mấy lần, thấy người này dường như đang bị bệnh, vẻ sắc bén đều biến mất không thấy nữa. Nhưng người đã đẹp thì ngay cả lúc bị bệnh cũng đẹp, nhất là khi hắn che ngực ho khan mấy tiếng, khuôn mặt tái nhợt như băng ngọc thoáng hiện vài nét ửng hồng, không biết đã khiến bao nhiêu cô gái nhìn thấy phải ngẩn ngơ.

Hắn ho liền mấy tiếng, Tiêu Diễn quay đầu lại ân cần nói: "Thân thể quốc sư vẫn chưa bình phục, hay là quay về nghỉ ngơi đã?"

Vân Nhai nhoẻn miệng cười: "Không sao, ta chịu được. Cho ta thêm chút trà nóng, càng nóng càng tốt."

Tiêu Diễn cũng không bắt ép, chỉ gọi người đổi trà cho hắn, trà thật sự là rất nóng, Phùng Diệu Quân đứng cách đó mấy trượng mà trán còn lấm tấm mồ hôi, nhưng Vân Nhai lại mặt không đổi sắc uống liền mấy ngụm, dường như còn rất hài lòng với nhiệt độ này.

Chỉ có người mắc phải chứng hư hàn mới có thể quấn áo khoác lông, uống trà vừa sôi trong ngày nóng thế này. Nhớ tới sức chiến đấu mạnh mẽ cô nhìn thấy ở hố trời của người này, Phùng Diệu Quân quyết không tin hắn bị bệnh, chỉ tò mò là rốt cục hắn muốn giở trò gì đây?

Lúc này, lời khai của Ngô thẩm và Hồ Bình lấy riêng trong phòng tối đều đã được chép ra, dâng lên trên bàn của Hứa huyện lệnh. Ông ta cầm lên xem mấy lần rồi chuyển qua cho Tiêu Diễn và Vân Nhai.

Mấy người này xem xong mặt đều không đổi sắc, nhưng Phùng Diệu Quân biết, nội dung lời khai nhất định hoàn toàn khác nhau. Hồ Bình là người của nàng, làm nhiễu loạn thông tin vụ này lên như vậy, độ tin cậy của nhân chứng như Ngô thẩm sẽ giảm xuống rõ rệt.

Lúc này, Hứa huyện lệnh gọi tên cô: "Phùng Diệu Quân, sau khi ngươi đẩy ngã Vương bà đã nói cái gì?"

Đây là điểm đáng nghi cốt lõi nhất của cả vụ án, Phùng Diệu Quân có động cơ gϊếŧ người hay không, toàn bộ tin tức đều nằm trong đáp án này.

Cô cong cái miệng nhỏ lên, trong mắt nhanh chóng dâng đầy ánh lệ: "Huyện lệnh đại nhân, ta không cố ý đẩy ngã Vương bà!"

"Ồ?"

"Bà ấy đang đi ở phía trước, khi ta đi qua cửa bán nguyệt thì bị vấp, không cẩn thận mới đẩy bà ấy ngã!"

Triệu Đại Triệu đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ngươi nói bậy! Không phải như vậy."

Hứa huyện lệnh dùng kinh đường mộc đập một cái: "Yên lặng! Ngươi coi thường chốn công đường phải không?"

(1) Kinh Đường Mộc: Là thứ để quan xét xử cổ đại dùng để đập bàn mỗi khi xử án, dùng để làm phạm nhân sợ hãi hoặc thể hiện sự tức giận...

Phùng Diệu Quân mếu máo uể oải nói: "Cánh cửa đó thật sự quá cao mà." Một cô bé mười một tuổi tóc còn chưa vấn lên, cánh cửa đó còn cao hơn cả cái chân nhỏ của cô, muốn bước qua thật sự rất khó. Cô ở trong Phùng gia hai ngày mà suýt nữa đã bị vấp đến ba lần, vì vậy những lời này đúng là bày tỏ cảm xúc trong lòng.

"Nếu ngươi chỉ vì không cẩn thận vấp ngã, sao ngươi lại còn đấm đá Vương bà?"

"Ta không hề làm vậy!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều là vẻ oan ức, "Ta ngã đè lên người bà ấy nên cố gắng đứng dậy, có lẽ là trong lúc không cẩn thận đυ.ng phải Vương bà chứ không hề cố ý đá bà ấy!"

Hứa huyện lệnh yên lặng một hồi, triệu người chứng kiến lên hỏi. Trong Phùng gia trang chỉ có ít người, cho nên những người ở đó thấy được một màn này, bao gồm cả Hồ Bình thì cũng chỉ có ba người. Hồ Bình vừa mới bị đưa trở lại, còn hai người còn lại thì hoảng sợ nói, bọn họ khi đó đứng cách cửa bán nguyệt vài trượng, tầm mắt lại bị cây ngọc lan che mất hơn nửa, nên chỉ có thể nhìn thấy Phùng tiểu thư và Vương bà đều ngã xuống. Còn trước khi Phùng tiểu thư đứng lên, tay chân đều có động tác gì đó, nhưng bọn họ không nhìn rõ là đấm đá hay là đang gắng gượng bò lên.

Nói cách khác, người trong cuộc của vụ "Phùng Diệu Quân nghe thấy Vương bà chế giễu nước An Hạ cho nên không kiềm chế được mà đẩy ngã và đánh bà ta" muốn phủ nhận toàn bộ chuyện này.

Vân Nhai ngồi ở đây nghe mấy chuyện nhỏ ở nơi thị xã này đáng lẽ là sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng khóe miệng hắn lúc này lại khẽ cong lên mấy cái. "Dư nghiệt An Hạ", mấy chữ này dính vào ai là người đó gặp xui xẻo, cô bé này cũng không hề ngốc, đã vội vàng phủi sạch mọi liên quan rồi.

Phùng Diệu Quân lớn tiếng nói: "Ta chỉ vô tình đẩy mắng Vương bà, chứ không hề muốn gϊếŧ bà ấy! Ta có thể thể, nếu ta nói dối một lời, linh hồn ta sẽ tan thành mây khói ngay tại đây."

Bồng Bái đứng ngoài sân nghe lời thề độc của nàng, sợ đến suýt nữa vỡ mật, vì trên đời này thật sự có quỷ thần, lập lời thề biết đâu thật sự sẽ ứng nghiệm đó.

Nhưng Phùng Diệu Quân lại vô cùng bình tĩnh.

Thân thể này đã đổi chủ, người đẩy ngã và đánh mắng Vương bà đều là do chủ cũ của nó làm, không hề liên quan gì đến cô, cô cũng không muốn để Vương bà chết.

Suy luận như vậy, không có gì sai hết.

Cho nên dù lập lời thề độc thì cũng sẽ không ứng nghiệm lên người cô.

Thấy cô đứng yên lành tại chỗ, Hứa huyện lệnh đành phải nói: "Như vậy thì ngươi đã nói gì với Vương bà, tại sao lại khóc mà chạy ra ngoài?"

"Ta muốn đỡ Vương bà đứng lên, nhưng mà bà ấy quá nặng, trong miệng còn thì thầm "con nhỏ xui xẻo", nói đi nói lại mấy lần." Phùng Diệu Quân cắn môi nói, "Ta biết bà ấy đang nói ta, thấy trong lòng khó chịu, không muốn đỡ bà ấy nữa nên liền chạy ra ngoài."

Triệu Đại Triệu và Ngô thẩm đều trợn tròn con mắt, không ngờ con nhỏ này nói dối trơn tru như vậy. Vương bà đã chết, giờ Phùng Diệu Quân hắt lên người bà ta bao nhiêu bát nước bẩn thì cũng sẽ không bị vạch trần. Ngô thẩm run rẩy chỉ tay về phía cô: "Ngươi, ngươi nói láo" nhưng vừa liếc mắt thấy sắc mặt Hứa huyện lệnh trầm xuống, nên vội vàng ngậm miệng.

Hứa huyện lệnh thở dài một hơi.

Ông đã làm việc ở nơi này được bảy, tám năm, thẩm vấn đến bây giờ sao còn không biết đây là một vụ án mơ hồ? Tất cả chứng cứ đều lập lờ nước đôi, không phân được thật giả, cũng không định tội được Phùng gia, càng không thể loại trừ khả năng hung thủ là người khác. Bình thường thì cũng bỏ đi thôi, nhưng bây giờ hai nhân vật lớn đều đang ở trong đường ngồi xem, ông ta không thể thẩm tra ra loại kết quả như vậy được.

Ông ta đang âm thầm rầu rĩ, thì bỗng nhiên Tiêu Diễn nói: "Thật ra còn có một cách, có thể dứt khoát định án."

Hứa huyện lệnh vui vẻ: "Xin công tử chỉ giáo!"

"Gọi hồn Vương bà về kiểm chứng." Lời này vừa nói ra, cả cao đường bỗng nhiên trở nên âm trầm, mọi người không khỏi run lên. Mấy chuyện liên quan đến quỷ thần, từ trước đến nay đều thần bí quỷ dị.

Ngay sau đó Hứa huyện lệnh băn khoăn: "Bí thuật gọi hồn chỉ nghe nói trong truyền thuyết, ở nơi thôn quê như thế này nào có người tài như vậy? Hơn nữa, nghe nói cách gọi hồn chỉ có thể dùng ở người mới chết. Vương bà đã chết hơn bảy ngày, lại là chết ở xã Tụ Bình, cách nơi này tới mười mấy dặm đường, bây giờ có muốn gọi sợ cũng không được nữa."

"Người phi thường mới có thể làm được những chuyện phi thường." Tiêu Diễn nở nụ cười, ánh mắt liếc về phía Vân Nhai, "Người khác không làm được, không có nghĩa là không ai có thể làm được."

Nói như vậy tức là có thể gọi được vong hồn của Vương bà về sao! Hứa huyện lệnh hiểu ánh mắt của hắn, mừng rỡ nói: "Xin phiền công tử.", rồi xoay người làm lễ với Vân Nhai, "Xin quý nhân giúp đỡ!"

Vân Nhai liếc mắt nhìn Tiêu Diễn, mỉm cười nói: "Ngươi đúng là biết cách sai khiến làm việc."

Tiêu Diễn nhún vai: "Chỗ này không phải là ngài muốn tới sao?" Hắn nhận vụ này là do Vân Nhai gợi ý, Vân Nhai không bỏ chút sức nào thì làm sao mà được?

Phùng Diệu Quân ngoan ngoãn đúng lúc rũ mắt, nhưng trong lòng lại vì những lời vừa rồi mà dâng lên sóng cao vạn trượng: Chuyện thẩm vấn này là do Vân Nhai tự mình muốn nghe?

Từ lúc hai người Tiêu Diễn đi tới, cô đã biết ngay quý nhân Triệu Đại Triệu ngăn lại chính là hai người này rồi, chỉ không biết là ai muốn xem thẩm tra.

Hiện tại thì cô đã biết rồi.

Lẽ nào Vân Nhai đã nhận ra điểm không bình thường?

Tình cảnh của cô bây giờ có phải là đang tràn ngập nguy cơ hay không?

"Được thôi, ta sẽ mượn hồn ta địa phủ về." Vân Nhai mỉm cười rồi cuối cùng cũng nhận lời, "Đem thi thể Vương bà đến đây. Đêm nay ta sẽ triệu bà ta về làm chứng."

Hứa huyện lệnh mừng rỡ, sai người cho xe nhanh chóng đến xã Tụ Bình chuyển thi thể Vương bà tới sau đó liền tuyên bố bãi đường, bốn canh giờ sau sẽ mở lại thấm vấn vào ban đêm.