Chương 15: Hung thủ ngoài dự đoán

Chương 15: Hung thủ ngoài dự đoán

Mặc dù cổ của bà ta chỉ có thể cử động trong phạm vi rất nhỏ nhưng đa số người ở đây đều dám cược rằng, chắc chắn bà ta đã gật đầu hai lần.

Hiện tại trong lòng mọi người đều cảm thấy lãnh lẽo, không chỉ vì tận mắt thầy hồn của Vương bà quay lại thể xác, mà còn cùng với tên gϊếŧ người lăn lộn cùng một chỗ.

Tiêu Diễn cũng biết câu hỏi tiếp theo nên hỏi là gì: “Là ai, giơ tay chỉ về phía người đó để chúng tôi biết.” Sau đó ra lệnh cho một tên nha dịch: “Đi giúp bà ta giơ tay lên.”

Ngươi nha dịch xui xẻo, mặt vàng như đất, nhưng cũng chỉ biết run rẩy tiến lên, giúp Vương bà giơ tay lên, giữ chặt bả vai.

Vương bà xoay người, đầu ngón tay xưng vù chỉ thẳng tắp vào một phương hướng.

Triệu Đại Triệu!

Mọi người có mặt đều hít vào một hơi, tất cả đều cảm thấy hoảng sợ.

Lần này, không những Triệu Đại Triệu ngã nhào xuống mặt đất, mà đến sắc mặt của Tiêu Diễn cũng thể hiện một chút kinh ngạc, không nghĩ tới có thể xảy ra một bước ngoặt thần kỳ như vậy.

Chỉ trong nháy mắt, nguyên cáo biến thành hung thủ. Hứa huyện lệnh đỡ mũ, lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Tiêu Diễn: “Đây, liệu đây thực sự có phải hồn phách của Vương bà không?”

Tiêu Diễn cười vang: “Nếu trên đời này chỉ có một người mới có thể giam giữ linh hồn của Vương bà, thì người đó nhất định là hắn.” Hắn ta nghiêng người, nói nhỏ vào tai Hứa huyện lệnh.

Phùng Diệu Quân không nghe thấy tiếng thì thầm của hai người, chỉ thấy gương mặt của Hứa huyện lệnh biến sắc, vội vàng ôm quyền, hướng về phía Vân Nhai nói: “Là do hạ quan mạo phạm, xin ngài thứ tội!”

Vân Nhai chỉ nói sáu từ: “Không sao, không thể giả được.” Sau đó quay về phía Vương bà phất tay: “Được rồi, bà có thể đi rồi.”

Hắn vừa dứt lời, thân thể của Vương bà lại quay về quan tài, “Bịch” một tiếng nằm xuống, không còn động tĩnh gì. Nha dịch mang theo đèn l*иg đi ra khỏi nha môn.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, hồn phách của Vương bà ở đâu thì cũng đã quay về nơi đó.

Bên này, Hứa huyện lệnh như thể được uống thuốc an thần, lạnh lùng nói: “Vương bà đã chỉ và xác nhận ngươi chính là hung thủ, nhân chứng cực kỳ đáng tin cậy. Triệu Đại Triệu, ngươi còn lời nào để nói không?”

Sau khi bị chỉ điểm, Triệu Đại Triệu bối rối nửa ngày, lúc này nghe thấy tên mình mới có thể hoàn hồn, quỳ xuống hô lớn: “Oan uổng quá, tại sao tôi lại gϊếŧ mẹ của tôi được chứ! Chắc chắn có người hãm hại tôi!”

“Chuyện này phải chờ ngươi nói cho ta biết đấy.” Hứa huyện lệnh hừ nhẹ một tiếng, lời kế tiếp nói rất lưu loát như mây bay nước chảy: “Người đâu? Đem tên gϊếŧ mẹ vào ngục truy hỏi manh mối.”

Từ thị tiến lên trước một bước, nói: “Nói đến hãm hại, sau khi Vương bà chết được hai ngày, Triệu Đại Triệu có đến gia trang của chúng tôi, vừa khó vừa náo loạn ba ngày liền. Tôi đã cho hắn năm mươi lạng bạc, không nghĩ tới vài ngày sau hắn vẫn đem chuyện này đến để bẩm báo nha môn.”

“Sao?” Ánh mắt của Hứa huyện lệnh trở nên chăm chú: “Trước đòi tiền, sau cáo trạng?” Sau khi biết mẫu thân chết, phản ứng đầu tiên của Triệu Đại Triệu không phải đi báo quan mà là đòi tiền, nói rõ rằng vốn hắn cũng không nghĩ hung thủ là người của Phùng gia, thầm nghĩ đòi chút tiền rồi thôi. Kết quả sau bảy ngày Vương bà chết, đột nhiên hắn lại cáo trạng, còn là ngăn cản xe ngựa của Diễn Vương Tử. Điều này nói lên chuyện gì?

Có người phía sau sai bảo hắn.

Hứa huyện lệnh nở nụ cười, hai lời khai khác biệt trên tay dường như đang run lên: “Lời nói và việc làm của Ngô thị có điểm khác thường, dẫn đi, thẩm tra lại!”

Lời khai của Ngô Thẩm và Hồ Bình có phần khác biệt, chỉ có của Hồ Bình và Phùng Diệu Quân là có điểm tương đồng. Lại có thêm một điểm quan trọng: Bà ta nói rằng bà ta trốn ở lầu hai, nhưng những người ở đây lại không ai phát hiện ra bà ta. Ngày hôm nay chân tướng đã trở nên rõ ràng, lời nói của Ngô Thẩm tựa như bịa đặt và không có căn cứ.

Triệu Đại Triệu là một kẻ chơi bời lêu lổng, vô lại, chắc chắn Ngô thẩm sẽ không vô duyên vô cớ thay hắn làm chứng trên công đường. Hứa huyện lệnh cảm thấy mình đã tìm được một manh mối đột phá.

Phùng gia vô tội, không cần truy cứu.

Việc thẩm vấn tiếp theo không còn quan hệ gì với mẹ con Từ Thị.

Phùng Diệu Quân được Từ thị kéo đi ra khỏi nha môn trước, nàng quay lại nhìn Vân Nhai một lần nữa. Ánh mắt người này trầm tĩnh, giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì. Ở xung quanh có rất nhiều người nhìn lén hắn, có điều hắn vừa nhìn lên liền hướng về phía nàng quét tới.

Nàng nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nữa, vậy mà Vân Nhai đột nhiên đi tới, chắn phía trước mặt nàng:

“Tiểu cô nương, ta có chuyện muốn hỏi cô.”

Nét mặt nàng lộ vẻ ngây thơ, nhìn trái nhìn phải một lúc rồi mới chỉ vào mình: “Ta?” Chỉ cần hắn vừa đến gần, lông tơ đằng sau gáy nàng dựng ngược hết lên.

Vân Nhai cười lên rất đẹp, có điều nàng chỉ cảm thấy giống như con mãnh thú và nước lũ ập tới: “Đúng, ta muốn biết, sau khi cô chạy ra khỏi Phùng gia trang, sau đó đi đến nơi nào?”

“Đi nơi nào” thực sự là sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó! Trong lòng nàng lạnh buối, lại muốn suy nghĩ đến thái độ, sau đó điều chỉnh hơi thở, rồi mới nói: “Không đi đâu cả. Vốn định đi đến rừng đào phía sau thôn để cho đỡ buồn, đi được một nửa thì ta mới nhận ra, ta vốn là tiểu thư Phùng Gia, vì sao ta lại phải bỏ đi ra ngoài chứ?”

“Nên cô quay về?”

“Ừ!” Cô dùng hết sức gật đầu.

“Được, không có gì.” Hắn lùi lại hai bước, quả nhiên không có vấn đề.

Phùng Diệu Quân đi theo Từ thị, không quay đầu lại.

Vân Nhai sẽ không nghi ngờ chứ, tại sao hắn đột nhiên quan tâm đến sau khi rời đi nàng sẽ đi đâu, hắn đã phát hiện ra điều gì sao?

Càng nghĩ càng không yên tâm.

Phùng Diệu Quân cho rằng, khả năng Phùng gia được thả là rất lớn vì Triệu Đại Triệu không có đủ chứng cớ, có điều bát nước bẩn này chắc vẫn phải chịu, ra khỏi cửa chắc chắn sẽ bị người ta cười chê. Không nghĩ tới Vân Nhai lại sử dụng chiêu thức này, khiến cho Triệu Đại Triệu phải gánh tội thay. Hung thủ hãm hại Phùng gia bị cắn ngược lại một cái, nhận hết toàn bộ tiếng xấu, sợ rằng thông tin sẽ truyền ra rất nhanh trong khoảng mười dặm quanh đây, danh tiếng của bọn họ sẽ không còn đáng ngại.

Đúng vậy, gánh tội thay. Kỳ thực nàng đã sớm biết người gϊếŧ chết Vương bà là Triệu Đại Triệu.

Đây là do người của nàng tạo ra.

Vương hậu An Hà đã chuẩn bị cho nàng một vài nhân tài, có một người có sở trường về mê hồn thuật, có khả năng điều khiển tâm lý của người khác để hành động, có điều không thể quá phức tạp. Theo cách hiểu của cô thì chuyện này không khác gì thôi miên.

Triệu Đại Triệu bị khống chế, khi mẹ hắn ta ra bờ sông, chính hắn là người đã dìm đầu bà ta xuống nước, sau đó vứt xác. Sau khi linh hồn Vương bà quay trở lại thân thể, bà ta chỉ nhớ được chuyện trong nửa canh giờ trước khi chế, đương nhiên cũng chỉ có thể nhận là Triệu Đại Triệu chính là hung thủ đã gϊếŧ mình.

Lại nói tiếp, không biết vô tình hay cố ý mà Vân Nhai đã giúp Phùng Diệu Quân một lần.

Tâm trạng của nàng có chút phức tạp.



Ngày thứ hai sau khi từ huyện Tri trở về xã Tụ Bình, Phùng gia tiếp đón một vị khách không mời mà đến. Có điều người bên ngoài nhìn vào thì thấy được đây chính là vị khách quý, không thể dùng tiền bạc để mời.

“Dâng trà.” Trong phòng khách, Phùng Diệu Quân đang tiếp đãi Tiêu vương tử.

Tiêu Diễn nhấp một ngụm trà, nhìn cô nương đang đứng thẳng trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng nhắc, vai thẳng tắp, là một cô gái nhỏ sống ở vùng nông thôn, chưa bao giờ được trải nghiệm sự đời, khi đối mặt với người có chức cao vọng trọng đương nhiên sẽ cảm thấy khẩn trương, hắn ta cười nói: “Thả lỏng người ra, ta sẽ không ăn thịt người, chỉ muốn tìm ngươi tâm sự một chút.”

Nàng chớp mắt: “Nói chuyện thoải mái sao, ngài sẽ không trách tội tôi chứ?”

“Đồng ngôn vô kỵ.” Diễn vương tử trả lời, làm sao hắn có thể so đo với một đứa trẻ? Hơn nữa, ngày hôm nay hắn đến đây là có tính toán riêng của mình: “Ngươi cứ nói đi, ngay khi ra khỏi cửa, ta sẽ không nhớ em đã nói những gì, sẽ không trách phạt em.”

“Vậy được.” Nàng lúc này mới thu hồi sự vẻ mặt cẩn thận của bản thân.

“Từ phu nhân đâu?”

“Ngài tới quả thật không khéo, mẹ tôi đã đi ra ngoài từ sớm.” Nàng cười, lộ ra chiếc răng nhỏ: “Mẫu thân rất bận rộn, một ngày cũng không có bao nhiêu thời gian rảnh.”

Ô, hoá ra đang ngầm ngầm nói rằng hắn là một người rất rảnh rỗi sao? Tiêu Diễn cũng không hề tức giận: “Vậy bao giờ mẫu thân của ngươi sẽ trở lại?”