Chương 17: Trong nháy mắt biết được chân tướng

Chương 17: Trong nháy mắt biết được chân tướng.

Vả lại dường như Vân Nhai có liên quan với hoàng tộc nước Ngụy, nếu nàng theo mẫu thân đến sẽ vô hình trung cách người này càng gần, điều này nàng cũng không mong muốn.

Sẩm tối, Từ thị trở về, Phùng Diệu Quân nói việc này xong mới hỏi nàng ta: “Người có muốn đi theo hắn không?”

“Ta không muốn.” Từ thị không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, “Đối với ta và Phùng Ký chắc có lợi, nhưng còn An An phải làm sao? Ta không thể vì lợi ích bản thân mà đặt con vào nguy hiểm. Với lại nhân vật như Vương Tử Diễn này đã định trước là bay trên cao, thật không phải người ta có thể kết đôi.”

Cổ họng Phùng Diệu Quân hơi nghẹn, một lúc lâu mới cười: “Người yên tâm, hắn ta sẽ không đến tìm ngài nữa đâu.”

Mẹ nuôi có thể thấy rõ lợi hại thật là rất tốt, không cần nàng tốn nước miếng.

“Sao An An lại tự tin như vậy?” Dưỡng nữ nói càng ngày càng làm nàng ta tin phục, bắt đầu từ khi nào lại thay đổi không rõ như vậy? Dường như là sau khi Phùng Diệu Quân mất tích.

“Đương nhiên rồi.” Nàng biết, bất kể từ xưa đến nay, có một loại nữ tử mà nam nhân hay trêu chọc chán ghét:

Hùng hổ dọa người.

Hôm nay nàng chính là đóng vai nhân vật như vậy, lúc hỏi Tiêu Diễn dùng kỹ xảo nhỏ, không nói “Ngài có thích mẫu thân ta hay không?”, mà lấy “Ngàu có muốn làm cha kế của ta hay không?” để lén đổi chủ đề, làm lực chú ý của Tiêu Diễn tập trung lên người nàng.

Tâm tư của hắn ta đối với Từ thị không thành, hiện tại lại không thích nàng đương nhiên cũng sẽ không thích Từ thị, đây là hiệu quả thay tình.

¥¥¥¥¥

Thật ra, hôm nay sau giờ ngọ* nếu Phùng Diệu Quân không sơ suất xảy ra sự cố ngày đó ở thôn trang mà đi qua lối cũ, sẽ phát hiện trên con đê hoang vắng dọc theo bờ sông ngoài thành hai dặm có một người quen đang đứng.

*Giờ Ngọ: Từ 11h đến 13h. Lúc ngựa có dương tính cao.

Chừng mười mấy năm trước từng sửa lại đường cho nước chảy, đoạn đê này hoang vắng đã lâu, nhiều chỗ bị sụp xuống nên cỏ hoảng đều đã cao hơn thân người.

Một đoang tùy tòng đang bận rộn, Vân Nhai đã dọn sạch khoảng năm trượng* đất vuông, lộ ra một trận pháp được bố trí phía dưới.

*Trượng: đơn vị đo độ dài Trung Quốc. 1 trượng ~ 3,33 mét.

Trận pháp này được phác họa theo hình cầu, đường cong phiền phức, nét vẽ sâu xa khó hiểu, đều là cơ quan sắc bén khắc vào ba phần đá, không hề hồn loạn. Trên bốn góc trận pháp chia nhau đυ.c một khe lõm nho nhỏ, lúc này đều là trống rỗng.

Rời khỏi Phùng gia trang, Tiêu Diễn bước tới ngồi xổm trên mặt đất quan sát tỉ mỉ: “Nơi hoang vu hẻo lánh còn có cơ quan huyền ảo bậc này, trách không được người lại muốn tới đây. Trận pháp này phiền phức, trước giờ ta cũng ít thấy, nó có công dụng gì?”

Vân Nhai nhìn nó chăm chú, một mặt đáp: “Đây là trận dịch chuyển.”

“Trận dịch chuyển?” Tiêu Diễn thực sự kinh ngạc, “Đây là trận pháp có thể di chuyển một người đi nghìn dặm trong truyền thuyết?”

“Không khoa trương như vậy, nhưng vài trăm dặm thì có.”

Tiêu Diễn tấm tắc lấy làm lạ: “Không phải đã sớm thất truyền*, tại sao lại xuất hiện ở xã Tụ Bình?”

*Thất truyền: bị mất đi không còn lưu lại cho đời sau.

“Lần xuất hiện cuối cùng là bốn mươi năm trước. Dù trận pháp khó vẽ, nhưng nguyên nhân thất truyền chính là do linh thạch khó có được.” Vân Nhai cũng hơi ngồi xổm xuống, đưa tay tìm kím dọc theo khe đá đến khe lõm, “Linh thạch đã được khảm ở chỗ này. Trận dịch chuyển mỗi một lần khởi động sẽ cần tiêu hao bốn viên linh thạch màu tím.”

“Đắt như vậy!” Tiêu Diễn thốt lên, “Linh lực trong trời đất suy giảm, rất khó tìm được linh thạch phấm chất cao như vậy. Có thể một lần lấy ra bốn viên linh thạch màu tím, người như vậy rất ít.” Đây chính là dù có tiền cũng không mua được đồ tốt, cả hắn ta cũng không lấy được.

Hắn ta liếc nhìn Vân Nhai: “Người đã biết người kia là ai, và muốn làm gì rồi sao?”

“Mạc Đề Chuẩn.”

Khi nói ra tên này, sắc mặt Tiêu Diễn lập tức nặng nề: “Mạc Đề Chuẩn? Mạc Đề Chuẩn nước Tấn?”

Khóe miệng Vân Nhai cong lên, trong mắt đầy ý cười, bỗng nhiên khuôn mặt như tiên trong tranh của hắn trở nên vô cùng sinh động: “Ông ta muốn chặn hồ, không nghĩ tới nắm sai thời gian. Lúc này chỉ sợ là giỏ tre múc nước, công dã tràng.” Còn đền vào bốn viên linh thạch màu tím.

Tiêu Diễn kinh ngạc nói: “Ông ta muốn chặn hồ của ai?” Với thân phận của Mạc Đề Chuẩn, người có thể bị ông ta chặn hồ chắc chắn không phải người bình thường.

Vân Nhai càng cười rực rỡ hơn: “Ta.”

Tiêu Diễn không rõ nguyên nhân, Vân Nhai lại đứng lên vỗ bùn đất trên tay: “Ngươi mới vừa đến Phùng gia trang?”

Tiêu Diễn nhún vai, hiểu rõ hắn không muốn nói nhiều về một vấn đề.

“Ngươi nhìn trúng quả phụ kia?”

Tiêu Diễn hơi giật mình: “Người đều biết?” Thật không hổ là... Bản lĩnh suy đoán lòng người thật lợi hại.

“Ngươi muốn dẫn nàng ta theo?” Nhà họ Phùng có gì đáng giá cho Tiêu Diễn phải tự mình đến thăm? Đương nhiên là vị chủ nhân quả phụ xinh đẹp kia. Vị vương tôn này trời sinh tính phong lưu, ý đồ không khó suy đoán.

“Thôi.” Tiêu Diễn lại lắc đầu, cảm thây tẻ nhạt, “Trách nhiệm chính của ta là đưa người trở về. Nếu dẫn theo nữ nhân trở về, không biết phụ vương sẽ nhìn ta như thế nào.”

Vân Nhai cũng không nói nhiều: “Được, chuyện ở đây xong rồi, chúng ta lên đường thôi.”

Hắn tới tìm cái gì, có tìm được không? Tiêu Diễn không biết được, cũng đã quen hắn làm việc thần bí khó đoán. Vị trước mắt này nhìn qua rất dễ nói chuyện, thật ra lại rất tùy hứng, muốn không làm gì sẽ không làm, mặc kệ là Tiêu Diễn hắn vẫn là....

Vân Nhai quay người dẫn đầu trở về.

Sự thật đã rất rõ ràng. Trước đây Mạc Đề Chuẩn cũng phát hiện ra long châu trong đầm Ngao Ngư, ông ta giống Vân Nhai cùng có mưu tính, nghĩ thừa dịp nó hóa rồng sẽ bắt lấy long châu. Nhưng nơi này là phạm vi lãnh thổ Đại Ngụy, vùng lân cận đầm hóa rồng lại bị Vân Nhai bố trí, chính Mạc Đề Chuẩn cũng bị công việc vặt vãnh vướng bận, không thể thường xuyên lui tới, bởi vậy lập nên trận di chuyển ở xã Tụ Bình, suy nghĩ trước một ngày Ngao Ngư hóa rồng sẽ trực tiếp từ nơi này di chuyển đến đầm hóa rồng.

Ông ta bày trận pháp này đã nhiều ngày, bởi vậy một lần nữa trên sườn núi mọc đầy cỏ dại che dấu kín mít trận pháp, hơn nữa nơi này vốn ít người qua lại cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Nhưng vì sao ngày đó Mạc Đề Chuẩn không chạy tới đúng lúc, trái lại để cho Vân Nhai ung dung chém gϊếŧ Ngao Ngư, Vân Nhai chỉ có thể suy đoán ông ta nhìn lầm đạo hạnh của Ngao Ngư nên tính sai thời gian nó hóa rồng.

Và rốt cuộc chính Vân Nhai cũng phạm phải sai lầm này, thoạt nhìn dấu hiệu của Ngao Ngư có thể nhỏ hơn tuổi thật, nên dễ dàng đoán sai.

Tuy nhiên sai lầm này thật là quá tuyệt vời. Mạc Đề Chuẩn dùng linh thạch chạy tới đầm hóa rồng, lại phát hiện long châu Ngao Ngư đã sớm bị người khác nhanh chân đến trước, lúc đó vẻ mặt ông ta nhất định rất đặc sắc.

Giờ phút này, vẻ tươi cười trên mặt Vân Nhai cũng nhanh chóng nhạt đi.

Cho nên đây là toàn bộ chân tướng sự việc sao? Mạc Đề Chuẩn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không lấy được long châu còn thiệt mất một cái trận di chuyển, tất cả đều phát triển theo hướng dự đoán của hắn?

Cùng một ngày Ngao Ngư hóa rồng, Phùng gia trang ở xã Tụ Bình phát sinh trận tranh cãi kia cũng chỉ là ngoài ý muốn?

Vì sao đều có quan hệ cùng xã Tụ Bình, hay là do hắn đa nghi?

Nhưng mà hắn vẫn mơ hồ cảm thấy có chỗ không thích hợp.

……

Tình hình Tiêu Diễn phái người dọn sạch bờ đê rất lớn. Vốn bọn họ cũng không tính sẽ giấu giếm, bởi vậy người dân xung quanh rất nhanh đã biết, một truyền mười, mười truyền trăm, sau khi quý nhân* rời đi, nơi này liền nghênh đón một nhóm lại một nhóm khách đến xem.

*Quý nhân: người trong hoàng cung.

Về sau Phùng Diệu Quân nghe nói, trong lòng không nhịn được khẽ động, dẫn theo Bồng Bái đi nhìn náo nhiệt. Quả nhiên trên bờ đê mười mấy người qua đường đéng nhìn, thêm hai người bọn họ cũng còn chê ít.

Lực chú ý đa số mọi người đều bị đường cong kỳ quái trên mặt đất hấp dẫn, ngắm một hồi đã có người kêu la choáng váng đầu. Phùng Diệu Quân vô cùng đồng cảm, hơi tập trung tư tưởng nhìn vào, đường cong trên mặt đất đều giống như rắn bơi lội, một thời gian ngắn đã lượn đến hoa cả mắt. Nhìn qua đủ loại thần kỳ trên thế giới này, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Bồng Bái, nhỏ đến mức không ai nhìn thấy gật đầu với hắn ta, ngay sau đó rời khỏi đám người.

Bọn họ cũng không chú ý đến trong bụi cỏ dàu có một bóng dáng chợt lóe lên.