Chương 2: Tuyệt xử bất phùng sinh

Chương 2: Tuyệt xử bất phùng sinh

Bụng của con quái vật nổi lên trên mặt nước, không còn động đậy nữa. Người kia nửa ngồi nửa quỳ trên cổ họng của nó, giơ trường kiếm trong tay lên đâm vào tai con quái vật, đào khoét một lúc. Không biết là hắn đã moi ra được thứ gì đặt trên tay, để nước mưa cọ rửa trong vài nhịp thở rồi mới cho vào miệng, nuốt ực một cái!

Ăn sống con mồi? Cô trố mắt ra nhìn, không khỏi cảm thấy buồn nôn như thể người đang nuốt vào thứ còn sống kia chính là cô vậy.

Người này cúi đầu, ngồi xuống nghỉ ngơi ngay trên bụng con quái vật, một lúc sau hắn mới nhảy lên mép đầm, động tác không còn linh hoạt như lúc trước, có lẽ là do trải qua cuộc chiến đấu gian khổ ban nãy nên hắn đã thấy mệt mỏi. Có điều động tác trèo đèo lội suối của hắn giống như đang đi trên đường bằng, dáng vẻ vẫn tao nhã như trước.

Hắn leo đến chỗ cách cây đại thụ khoảng sáu, bảy mươi trượng thì gặp được một tảng đá nhô ra ngoài, bèn dừng lại nghỉ ngơi. Lúc nãy, khi hắn đào khoét chiến lợi phẩm của mình thì quay lưng về phía nàng. Hiện tại, khoảng cách giữa hai người rất gần, hắn lại xoay người lại, cuối cùng nàng đã nhìn rõ dáng dấp của người này, trái tim không tự chủ đập dồn dập như nổi trống.

Lông mày của người này rất dài, ở phần đuôi mắt hơi nhếch lên, đạt tiêu chuẩn của một cặp mắt đào hoa, cười lên chắc chắn sẽ làm rung động không ít tâm hồn thiếu nữ, nhưng sát khí trong trận chiến vừa rồi còn chưa tan đi, nên trong mắt hắn không phải là sự dịu dàng thắm thiết. Chỉ là ngược lại rất giống như một đóa hàn mai trong tuyết, se lạnh mang theo vẻ kiều diễm, khiến cho người ta không thể rời mắt.

Môi của hắn giống như một cây cung, mỏng, hơi tái, chỉ cần nhếch môi lên một chút sẽ lộ ra vẻ bạc tình mà cao ngạo. Nhưng hai từ này dùng cho hắn ta lại giống như đang ca ngợi, giống như sự bạc tình và cao ngạo của hắn là điều đúng đắn vậy.

Sự tồn tại của hắn như đang chứng minh cho cái gọi là giá trị nhan sắc đại diện cho chính nghĩa.

Nói tóm lại, trước đây nàng đã gặp rất nhiều loại thần tượng, ông chồng quốc dân, vậy mà không ai có thể so được với chàng trai đẹp đẽ trước mắt. Cho dù vẻ đẹp bên ngoài miễn cưỡng có thể coi là ngang ngửa đi nữa, nhưng cái khí thế kia thì có ra roi thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Nếu đổi lại là người khác, bị mưa ướt từ trong ra ngoài sẽ đều chật vật, nhưng người này thì ngược lại, bộ dáng lười biếng giống như đang ngồi trong phòng lớn xa hoa thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, không giống cô từ đầu đến chân ướt như chuột lột.

Nhìn hạt mưa từ trên trán hắn rơi xuống, xẹt qua khoé mắt, chảy qua làn môi mỏng, cô vô tình nuốt nước miếng, lần đầu hiểu được ý nghĩa của câu nói: “Tú sắc khả xan.”

A a a a, thật bội phục bản thân, trong thời khắc còn chưa rõ sống chết, còn bị mê hoặc bởi một người đàn ông không rõ lai lịch.

Cô đảo mắt lấy lại tinh thần, thầm khinh bỉ chính mình.

Người kia đang điều hoà hơi thở, ánh mắt dò xét xung quanh, đột nhiên nhìn về phía cô.

Ánh mắt đó giống như chim ưng, giống như sói, lại càng giống như một con dao thép đâm thẳng vào người cô, khiến da gà nổi lên, hai tay không chịu được bắt đầu run rẩy.

Ánh mắt đó thực là đáng sợ, sát ý dày đặc!

Cô nhanh chóng nhắm mắt, đầu hơi cúi xuống, không dám đối mặt với hắn. Lúc này đang là ban đêm, mưa gió dồn dập, cô lại giấu mình trong những tán cây rậm rạp, vậy mà hắn vẫn có thể phát hiện ra ánh mắt của cô ư?

Giác quan của người này thật sự là nhạy bén đến doạ người!

May mà quần áo cô đang mặc trên người là màu xanh biếc, bầu trời tối đen lại vừa khéo hòa thành một với bóng cây, biến thành một lớp nguỵ trang tự nhiên.

Hơn nữa lúc này đang mưa to gió lớn, bóng cây lay động, hắn vừa trải qua một trận chiến ác liệt, đứng mãi trong hoàn cảnh như vậy cũng không thoải mái chút nào, nên hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục trèo lên phía trên.

Nói thực, giờ phút này nội tâm cô đang giằng co. Có nên cầu cứu hay không? Người này có khả năng trèo tới trèo lui, việc đưa cô ra khỏi cái hố trời nguy hiểm này chỉ như một bữa ăn sáng, thế nhưng đáy lòng lại có một âm thanh rất chắc chắn đang nói với cô rằng, chỉ cần nhìn mặt người này thôi đã thấy tàn nhẫn vô tình, nếu như bị hắn phát hiện cả quá trình đều đang có người rình xem thì kết quả của nàng chắc chắn không tốt hơn con quái vật đang nằm phơi xác trong đầm kia là bao. Nếu như cô cố gắng ngoan ngoãn ngồi ở trên cây có khi còn sống được thêm hai ngày nữa.

Chẳng biết tại sao, suy nghĩ này lại mạnh mẽ đến như thế, mạnh mẽ đến mức cô chỉ biết trơ mắt nhìn hắn leo lên vách đá cuối cùng, sau đó ngay cả góc áo cũng biến mất, không còn thấy gì.

Người kia rời đi rồi.

Lúc này cô mới bình tĩnh lại, tìm chỗ cành cây rậm rạp nhất, cuộn người lại để tránh mưa, cũng cố gắng giữ lại một chút hơi ấm của cơ thể, không để nó biến mất.

Cô nhịn không được mà chán nản, tia hy vọng cuối cùng cũng đã rời đi rồi, cô chạy thoát khỏi đây thế nào bây giờ? Nước mưa theo khoé mắt chảy xuống, xuống đến bên miệng biến thành vị đắng chát.

Vất vả cố gắng sống sót, vì sao lại rơi vào cảnh chết chóc này? Tại sao ông trời muốn cô sống lại một lần nữa, chẳng lẽ chỉ để cô chớp mắt một cái rồi lại chết di?

Gió thật to, mưa thật lạnh, tiếng lá cây xào xạc nghe cực kì đơn điệu, giống như có thể kéo dài như vậy đến vạn năm sau. Cô vừa lạnh vừa đói, cứ thế nằm im lắng nghe rồi chìm vào giấc ngủ.



Lần này ngoài ý muốn, cô ngủ rất say, giống như mãi mãi chẳng cần tỉnh lại.

Cô như quên hết mọi sợ hãi, đói khát và những phiền não khác, chỉ muốn ngủ mãi như vậy. Thế nhưng đột nhiên có âm thanh cực kì cố chấp vang lên bên tai cô:

“Này, tỉnh lại!”

Giọng nói này lại tiếp tục lải nhải cái gì đó, cô cũng không nghe rõ, sau đólại nghe thấy:

“Còn định ngủ bao lâu nữa hả? Nếu không tỉnh, ngươi sẽ chết!”

Cô cực kì mẫn cảm với chữ “Chết” nên lập tức cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một chiếc bóng đang lơ lửng trước mặt.

Đó là một bé trai nho nhỏ, nhìn thì chưa đến mười tuổi, thân người cũng là giả. Quan trọng nhất là thằng bé đang đứng lơ lửng trước thân cây nhìn cô chằm chằm, trên mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cái quái gì đây?

Có lẽ nửa ngày nay cô đã nhìn thấy quá nhiều việc kì quái, cũng có lẽ đầu óc đang mê man, nên cô cũng chẳng giật mình, chỉ thật thà hỏi: “Ngươi là ai?”

Có thể đứng lơ lửng trong không trung, chắc không phải là người nhỉ?

Bé trai này chỉ xuống đáy đầm: “Đó là chân thân của ta.”

Dưới đáy đầm một mảnh đen sì, nhưng cô biết nơi đó có thi thể của một con quái vật với chiếc bụng trắng đang lúc chìm lúc nổi. Cô lùi về phía sau một chút, phát hiện ra bản thân cũng không còn sức để sợ hãi nữa: “Ngươi là con quái vật kia?”

“Ngươi mới là quái vật!” Cậu bé tức giận nói: “” “Cá Ngao mà ngươi cũng không biết sao?

“À.” Hoá ra con quái vật đầu rồng thân cá đó gọi là cá Ngao, cô thật sự không biết nó, kênh thế giới động vật cũng chưa bao giờ giới thiệu về nó: “Gọi ta có chuyện gì?”

Con cá Ngao này chết rồi nhỉ… Ơ? Chưa bao giờ nghe nói những sinh vật to lớn bị bổ cả não ra rồi mà vẫn có thể sống tiếp, vậy cậu bé đang bay giữa không trung này là linh hồn của nó ư?

Lúc trước cô chưa bao giờ tin vào mấy chuyện thần tiên ma quỷ, thế nhưng cô vừa tỉnh dậy đã đến nơi này, còn nhập vào thân thể của một cô bé không rõ mặt mũi, bây giờ nếu như con cá Ngao này có nói với cô rằng thế giới này trời tròn đất vuông thì cô cũng sẽ bình tĩnh tiếp nhận.

“Nhân loại như cô rất yếu ớt.” Hồn phách của cá Ngao mặc dù rất nhạt nhưng sự khinh thường trong mắt nó lại rất rõ ràng: “Cô sống không quá hai ngày.”

Nghe thấy vậy tinh thần cô lập tức trở nên tỉnh táo: “Ngươi có thể giúp ta lên được đỉnh vách núi không?”

“Không thể, ta chết rồi.” Cá Ngao nhìn cô như đang nhìn một người đần độn: “Hơn nữa, vì sao ta lại phải giúp ngươi đi lên?”

Cô rủ mắt: “Vậy ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi đi xuống.”

“Đồ điên!” Cô không khách khí mắng.

Nó chỉ xuống đầm nước đen sì: “Nếu ngươi đi xuống, ngươi có thể sống.”**