Chương 21: Kiến Phệ tâm

Chương 21: Kiến Phệ tâm

"Trên đời hiện nay có mấy vị quốc sư?"

"Sáu. Mỗi nước có khoảng một người."

"Nói cách khác, đa số quốc sư cũng không biết vẽ?"

"..." Logic này hình như cũng không sai.

"Như vậy, sau khi ca ca xinh đẹp kia nhìn thấy trận pháp, cũng đã đoán được ngươi là ai rồi hả?"

Người đàn ông cao lớn không lên tiếng, chấp nhận.

Bồng Bái lại thấp giọng nói bên cạnh: "Mạc đại quốc sư đã lập lời thề, đời này quyết không gϊếŧ trẻ em. Chuyện này nổi tiếng, khắp nơi đều biết."

Cho nên, từ khi người này xuất hiện, lấy mạng Hồ Bình, bẻ gãy cánh tay Bồng Bái, mặc dù hung ác tàn nhẫn, nhưng không hề chạm vào một sợi tóc của nàng, là vì đã lập lời thề không tổn thương trẻ em?

Thật ra từ khi ông ta tự báo thân phận, Phùng Diệu Quân đã tin đến bảy phần, dù sao khí phách không lừa được người, cho dù sơn tặc xông vào cửa kêu gào muốn gϊếŧ người cũng không phải bộ dạng này.

Nàng cũng yên tĩnh mấy giây, sau đó nói: "Cho nên, Mạc đại quốc sư đặc biệt chạy đến nhà ta đe dọa trẻ em?"

Gương mặt ngăm đen của Mạc Đề Chuẩn từ từ hồng lên, không phải xấu hổ, mà chính là bị chọc tức. Ông ta nặn ra một nụ cười méo mó, đốt ngón tay siết chặt phát ra mấy tiếng rắc giòn vang: "Ta thật hy vọng mình chưa từng lập lời thề kia!"

Một giây sau Phùng Diệu Quân nghiêm mặt nói: "Mạc đại quốc sư có thể đảm bảo lời nói của ta sẽ không có người thứ tư nghe thấy?"

Mạc Đề Chuẩn khẽ hừ một tiếng: "Trước khi ta vào đã bố trí xong kết giới, tất cả chuyện xảy ra trong viện, người ngoài đều không biết được."

Thảo nào tiếng khóc của nàng và tiếng kêu thảm thiết của Bồng Bái đều không hề dẫn đến bất kỳ phản ứng gì từ bên ngoài, hóa ra đã bị cách ly từ lâu, Từ thị và đám người hầu căn bản không nghe thấy.

"Thôi." Phùng Diệu Quân cắn cắn môi, làm như quyết định: "Ta đành nói cho ngươi nghe..."

"... Thật ra, ngươi gϊếŧ nhầm người rồi."

Mạc Đề Chuẩn nheo mắt lại, nghe nàng nói tiếp: "Ngày đó ta xung đột với Vương bà, tức giận đến mức chạy ra khỏi cửa trang, Hồ Bình sợ ta gặp chuyện không may, chạy theo, chặn được ta ở chỗ đê hoang, muốn ta đi theo nàng ta về. Ta không chịu, trong lúc cấp bách đẩy nàng ta ra, thì, thì"

Mạc Đề Chuẩn lạnh lùng nói: "Thì thế nào?"

"Nàng ta không đứng vững, ngã từ trên dốc xuống, sau đó thì, không thấy nữa!" Phùng Diệu Quân ấp a ấp úng: "Ta đi xuống gạt bụi cỏ hai bên, lại không tìm thấy bóng dáng nàng ta. Ta còn tưởng rằng, nàng ta ngã xuống sườn đê rồi, tìm rất lâu ở xung quanh đó mà không thấy. Ai ngờ mấy ngày sau, nàng ta lại xuất hiện." Nàng yên lặng nói xin lỗi với Hồ Bình trong lòng, nhưng nữ đầu bếp trung thành vì bảo vệ bí mật của nàng mà chết, nàng không thể phụ ý tốt của Hồ Bình.

"Sau đó?"

"Nàng nói với ta, mình lăn vào một đầm sâu, tốn rất nhiều sức lực mới ra ngoài được." Nàng sợ hãi giương mắt nhìn Mạc Đề Chuẩn: "Cho nên nhân vật chính mà ngươi muốn tìm là nàng ta, ngược lại ngươi gϊếŧ nàng ta rồi."

Mạc Đề Chuẩn ung dung thản nhiên nghe xong, bỗng nhiên cười một tiếng: "Ý của ngươi là, rơi vào Bàn sơn trận chính là Hồ Bình, bị truyền đến đầm sâu cũng là Hồ Bình?" Đột ngột lật tay, ầm một tiếng, đánh cửa viện thành mảnh vụn: "Lời nói lừa gạt trẻ con ba tuổi... ngươi cho rằng ta có thể tin ngươi?"

Nàng nhỏ giọng nói: "Ta nói chính là sự thật, ngươi không tin cũng không có cách nào."

"Đó là cảnh ngộ của nàng ta, ngươi có gì không dám mở miệng, còn dám nói sẽ liên lụy mẹ con các ngươi?" Mạc Đề Chuẩn lại không mắc mưu, buồn cười nói: "Ta thấy ngươi thật sự không muốn bảo vệ mạng sống của Từ thị rồi!"

Không đợi nàng mở miệng, ông ta lấy một quả hạch đào màu đỏ từ trong người ra đặt trong lòng bàn tay: "Thề với nó tất cả những lời ngươi vừa nói đều là sự thật, ta sẽ tin ngươi."

Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm quả hạch đào, phát hiện màu sắc nó rực rỡ như máu, bên trên còn có vô số lỗ hổng thật nhỏ: "Đây là cái gì?"

"Tổ kiến." Mạc Đề Chuẩn gõ gõ hạch đào, ngay sau đó trong lỗ nhỏ chui ra khoảng mười con kiến nhỏ, mỗi con đều nhỏ như hạt bụi, nhưng sừng ở miệng lại có tỷ lệ không tương xứng với thân thể, chiếm gần nửa chiều dài: "Đây gọi là kiến Phệ tâm. Đừng thấy chúng nhỏ, ăn sạch trái tim người trưởng thành cũng chỉ mất thời gian năm sáu hơi thở thôi, ngươi còn nhỏ như vậy..." Ông ta đánh giá liếc Phùng Diệu Quân một cái: "Nhiều nhất cũng chỉ mất hai hơi thở."

Phùng Diệu Quân hoảng sợ trừng mắt nhìn tổ kiến. Nàng vốn rất sợ chết, không nói đến kiểu chết đau đớn khủng bố như vậy.

"Ta không thương tổn trẻ em, nhưng nếu ngươi làm trái lời thề, đều tự có những côn trùng nhỏ này thay trời trừng trị ngươi. Vậy thì không liên quan gì đến ta rồi." Mạc Đề Chuẩn nhếch mép, hai hàm răng trắng lóe ra sắc lạnh: "Thề một câu, đêm nay coi như ngươi vượt qua kiểm tra, thế nào?"

Miệng nàng ngậm còn chặt hơn vỏ trai, vẻ mặt hơi ủ rũ.

Ở thế giới quái lực loạn thần này, cơm có thể ăn bậy, thề không thể nói bừa, vì... thật sự rất linh nghiệm.

Nàng chỉ đành chán nản cúi đầu: "Được rồi, ngươi thắng." Nàng chỉ hơi giãy giụa một chút, vì cũng không đến mức thất vọng lắm.

Mạc Đề Chuẩn ung dung ôm cánh tay, nghe nàng nói: "Ngày đó ta ra khỏi thôn trang, tâm trạng không vui, đến sườn đê thì ngã xuống" chi tiết đã nói đi nói lại nhiều lần không cần lắm lời nữa, lược bớt đi.

Mặt ông ta giật giật. Qủy nhỏ này cho dù trời sập đất lở cũng không làm khó được đúng không? "Vừa vặn ngã xuống Bàn sơn trận, bị truyền đến nơi cách đây bốn trăm dặm."

Ông ta cũng không cướp lời. Nàng đặc biệt vô tội: "Ngươi cũng biết rồi còn hỏi ta."

Mạc Đề Chuẩn giận quá thành cười: "Ngươi nghĩ rằng ta lại tùy tiện như vậy, hao phí khổng lồ bố trí bàn sơn trận là một người có thể truyền qua được?" Đùa gì vậy, Bàn sơn trận cần chú ngữ đặc biệt mới có thể khởi động. Nếu không đê hoang này cho dù hoang vắng ít người biết, nhưng ngẫu nhiên vẫn có người, gà rừng nai con gì đó chạy qua cũng không lạ, chẳng lẽ trực tiếp truyền tống chúng đi hết sao?

Ha ha, giá trị của bốn viên linh thạch màu tím kia, đủ mua được xã Tụ Bình! Ông ta có giàu hơn nữa cũng sẽ không đi gây sự với tiền.

Không đúng, linh thạch đẳng cấp này dù có tiền cũng không mua được.

Nghĩ đến đó, lòng ông ta lại sắp rỉ máu.

Trên mặt Phùng Diệu Quân không rung động chút nào: "Ngươi muốn nói, ta mở truyền tống, ừm, bàn sơn trận kia, sau đó truyền tống mình đến cách đây bốn trăm dặm? Xin hỏi, có bao nhiêu người biết rõ phương pháp?”

"Không quá ba người." Lời này ông ta bật ra từ trong kẽ răng. Khi Mạc Đề Chuẩn âm thầm tập trung mũi nhọn vào nàng, cũng đã điều tra đơn giản nhà họ Phùng một lần, hoàn cảnh gia đình của Phùng Diệu Quân nhìn qua không có gì đáng nghi. Cái này đã nói lên, hoặc là nàng thật sự là con gái của một thương nhân bình thường, hoặc là ngụy trang rất giỏi.

Nhưng bất kể ra sao, nàng không thể học được chú ngữ khởi động trận pháp. Ngoại trừ chính ông ta, hai người khác trên đời ông ta đều quen biết. Cô bé này có bắn đại bác tám đời cũng không có chút liên quan gì đến họ.

Đó là một nút chết không giải thích được, nhưng cũng không phải điểm quan trọng mà ông ta muốn tìm hiểu, cho nên ông ta chỉ có thể im lặng, mắt lộ ra ánh sáng hung dữ.

"Ta vừa tỉnh dậy đã thấy ở đáy nước có một quái vật lớn, đầu rồng thân cá" Phùng Diệu Quân nhún vai, nói lại một lần những gì nàng tai nghe mắt thấy trong đầm lạnh kia, đương nhiên bỏ bớt đi chuyện hồn phách của Ngao Ngư và viên Long Châu thứ hai. Chấn động trong lời nói của nàng thật ra rất có sức thuyết phục, Mạc Đề Chuẩn hỏi lại mấy chi tiết, nàng không cần nghĩ ngợi nhanh chóng trả lời được, vô cùng trôi chảy.

Câu hỏi ông ta đặt ra, đừng nói là một cô bé mười một tuổi, cho dù là đạo sĩ nổi tiếng lâu đời cũng chưa chắc đã biết được, khả năng nàng bỗng nhiên bịa ra là cực nhỏ, vì vậy lúc này căn bản ông ta tin tưởng nàng.