Chương 31: Phùng Diệu Quân ra điều kiện

Chương 31: Phùng Diệu Quân ra điều kiện

Mạc đại quốc sư không hủy đi quán trọ này trong cơn tức giận, cho thấy công phu kiềm chế đã luyện được trôi chảy thuần thục rồi.

Phùng Diệu Quân không hề để ý: "Không mất râu, thì mất đầu. Nếu không sử dụng triệt để râu của ông ta, đầu ông ta đã không giữ được từ lâu rồi." Râu có gì hay, cho tới bây giờ nàng đều không thích.

Tiểu thư không hiểu được, người đàn ông râu dài đẹp trai đột nhiên không còn râu nữa, giống như con gái nhà quyền quý đột nhiên không còn tóc vậy, con chó đột nhiên bị cạo sạch lông vậy... ông ta phải đi đâu? Bồng Bái lấy lại bình tĩnh: "Ta cũng nói vậy với ông ta. Cho nên Mạc quốc sư nói ông ta bận xử lý chút chuyện gấp rồi sẽ quay về."

Đi xử lý chuyện gấp? Phùng Diệu Quân cười một tiếng, hơn nửa là đi báo mấy mối thù chứ?

Có điều nàng cũng nhanh chóng không cười nổi nữa, vì mẹ nuôi Từ thị lòng như lửa đốt chạy đến, nhìn thấy nàng thì lập tức ôm chặt lấy, hai mắt đầy nước: "Tiểu tổ tông An An, sao con dám một mình làm như vậy hả? Ta ở bên ngoài thấy cả thành gà bay chó sủa thì vội vàng chạy về, tìm khắp mọi nơi đều không thấy con! Nếu thật có chuyện gì không may, thì ta phải làm thế nào đây!"

Mấy ngày nay con gái nuôi càng thân thiết với nàng ấy, không giống như có một bức màn vô hình ngăn cách như trước đây. Từ thị vô tình cố ý phát hiện ra, cũng tùy ý với nàng hơn rất nhiều, không cần phải luôn luôn nhắc nhở mình về thân phận công chúa của con gái nuôi nữa.

Phùng Diệu Quân đành phải an ủi nàng ấy: "Đừng khóc, không phải con vẫn còn yên ổn quay về đó sao? Đủ đầu đủ chân, không dài không ngắn!"

Từ thị không nhịn được buột miệng cười, Bồng Bái cũng ở bên cạnh nói thêm: "Thuộc hạ đã nói từ lâu, tiểu thư nhất định có thể bình an quay về." Vừa nãy Từ thị xúc động đến mức định chạy đến Đường Cam Lộ, bị hắn ta liều mạng ngăn lại. Hắn ta thật sự không nghĩ tới sức Từ thị khỏe như vậy, giãy giụa đến mức xương sườn hắn ta phát đau.

Từ thị nhớ đến vừa nãy mình liều lĩnh, không nhịn được đỏ mặt, theo bản năng thu nước mắt lại: "Đều ổn cả rồi?"

Nàng ấy cũng vậy, Bồng Bái cũng vậy, theo bản năng cũng đặt niềm tin lớn lao hơn với con gái bé bỏng này, dường như nàng nói có thể hoàn thành, thì chuyện đó nhất định có thể thực hiện được.

"Ổn." Phùng Diệu Quân cười dài: "Lát nữa binh vệ sẽ tìm đến quán trọ, ta đi ăn cơm với mẫu thân." Nàng ra khỏi phòng hảo hạng, dặn dò quản gia đi mua mấy món nhắm.

Nguy cơ đã qua, tâm trạng mọi người đều tốt. Từ thị uống hai ly đã hơi không chịu nổi, quay về phòng nghỉ ngơi trước, trước khi đi dặn đi dặn lại con gái nuôi không được uống rượu.

Có lẽ nàng ấy cũng biết ước hẹn của Phùng Diệu Quân và Mạc Đề Chuẩn. Đối mặt với vị đại quốc sư này, tất cả mọi người trong quán trọ đều không chịu nổi một đòn, vì vậy nàng ấy cũng không thể hiện ra thái độ bảo vệ con được.

Mẹ nuôi là người thông minh. Phùng Diệu Quân mím môi mân mê chén rượu trái cây, khẽ thở dài một cái.

Một lần đợi này, đợi đến lúc trăng lên giữa trời. Nàng tuổi còn nhỏ không thức đêm được, cũng không biết đã ngáp bao nhiêu lần mới nghe thấy hai tiếng gõ ngoài chấn song, rồi sau đó có người nhảy cửa sổ mà vào.

Nàng nhìn cửa sổ, lại nhìn người một cái, thật buồn bực tại sao một người đàn ông cao lớn như vậy lại có thể chui qua cửa sổ nhỏ như thế, ông ta có Súc cốt công?

Nàng không nhịn được: "Ta ngủ muộn quá thì sẽ không cao được!" Trẻ con làm gì cũng khó, nàng sốt ruột muốn trưởng thành.

Chút sát khí còn sót lại trên người Mạc Đề Chuẩn lập tức tiêu tan không còn dấu vết, trầm giọng nói: "Ta đi lại hơn một trăm ba mươi dặm, mới có thể về kịp lúc đêm khuya."

Trên người ông ta đúng là có mang theo hơi lạnh đặc trưng do lặn lội đường sá xa xôi quay về, nàng giơ ngón tay cái lên: "Mạc đại quốc sư thật là người đáng tin." Sau đó rất tâm lý gọi người dọn canh thừa thịt nguội xuống, đổi thành một bàn yến tiệc lên.

Nàng coi trọng cuộc sống, trên xe cũng đặt một bộ đồ làm bếp chuyên dụng. Ngay cả bếp lò nhỏ đang dùng trong phòng cũng là chuyển từ trên xe xuống, bên trên còn đặt một hộp thức ăn bốn ô.

Đáy hộp thức ăn này mở ra, khiến khí nóng có thể bay lên liên tục. Chỉ cần chú ý sức lửa là được. Nàng chỉ lấy một khay thịt bò kho tương trong hộp đựng thức ăn ra đã khiến Mạc Đề Chuẩn thèm nhỏ dãi.

Đây là sản phẩm của cửa hiệu lâu đời gần đây, nghe nói người ta hầm một nồi canh đã mất ba mươi năm. Nàng bảo quản gia mua loại đắt tiền nhất, chỉ gân màu vàng lấy từ chỗ con bò, sau khi kho kỹ thì đông lại đến mức ánh đèn có thể xuyên qua được, vì thế nhìn thấy ở giữa miếng thịt có gân như hoa văn đá cẩm thạch, nhai trong miệng ngon đến gãy răng, tuyệt không có chút cặn nào.

Sau đó một đĩa gà cuộn dứa, một đĩa bí đao hấp chân giò nướng, lại thêm một bát canh cá diếc đun thành màu trắng sữa đặt lên bàn. Đồ vật không quá quý giá, lại hơn ở chỗ ngon miệng. Đương nhiên, còn có hai vò rượu lâu năm được xưng là mạnh nhất thành Điềm Thủy.

Mạc Đề Chuẩn bôn ba cả đêm, ngửi được mùi thơm thì cảm thấy bụng đói kêu ùng ục, vì vậy không khách sáo cầm đũa gỗ lên bắt đầu ăn, trong lòng ngược lại khâm phục Phùng Diệu Quân bắt được đúng khẩu vị của ông ta, món ăn trên bàn không nhiều lắm, nhưng cũng có thể khiến khẩu vị của ông ta được thỏa mãn vô cùng.

Cô bé còn nhỏ như vậy đã biết tính kế lòng người, sợ rằng tương lai là họa không phải phúc.

Phùng Diệu Quân chống cằm nhìn ông ta ăn như gió cuốn mây tan. Mạc Đề Chuẩn nhìn qua như tinh thần sáng láng khí thế dồi dào, nhưng khi ngồi gần vẫn có thể cảm nhận được toàn thân ông ta khí huyết phập phồng, không thấy chút mệt nhọc khi bôn ba đường dài, cặp mắt lại sáng ngời như khi vừa gặp mặt. Rõ ràng Thuật Niết bàn thực sự có tác dụng, có thể khiến ông ta khôi phục như lúc ban đầu. Thần thuật của thế giới này thật là không tầm thường, có thể làm được như vậy đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.

Mạc Đề Chuẩn ăn hơn nửa chỗ thịt bò rồi mới hỏi nàng: "Nói ra cách báo đáp mà ngươi muốn đi."

Nhiệm vụ của nàng hoàn thành, bảo vệ ông ta hai mươi canh giờ. Hiện tại, đến lượt ông ta.

"Cần phải nghĩ kỹ." Ông ta chậm rãi nói: "Nếu ngươi cần tiền, ta có thể cho ngươi số vàng bạc của cải mười đời tiêu không hết, nếu người muốn làm quan, nước Tấn cũng có nữ quan, nếu ta xin triều đình cho ngươi một chức quan, chưa chắc đã là vị trí quan trọng, nhưng chắc chắn vững vàng, đủ để che chở nhà họ Phùng."

Phùng Diệu Quân khẽ thở dài một cái, trong lòng rất nhiều cảm xúc. Cùng là tiền tiêu mười đời không hết, kiếp trước nàng phải hao phí hết mọi thủ đoạn, đời này lại dễ dàng như vậy.

Nhân tố quyết định ảnh hưởng trong đó, là gì đây?

Tiền, hay là quyền? Lựa chọn này đúng là rất tầm thường, nhưng Mạc Đề Chuẩn và nàng đều biết rõ ẩn ý trong đó. Đó là những gì người bình thường theo đuổi, giới hạn cuối cùng của mọi lực lượng trên đời. Tất cả những theo đuổi về tinh thần đều phát triển từ đó mà ra, bất kể là nghèo hèn hay cao sang, mờ mịt hay sáng tỏ.

Nhưng mà sống lại một đời, hơn nữa lại sinh tồn trong thế giới như vậy, nàng muốn dừng bước ở những theo đuổi tầm thường này sao?

Phùng Diệu Quân hôm nay, đứng giữa ngã tư đường. Nếu muốn hai thứ này theo ý Mạc Đề Chuẩn, cơ bản có thể hoàn thành tâm nguyện vốn có của nguyên thân: Sống sót, hơn nữa sống tốt hơn, thoải mái hơn đa số người.

Nhưng mà, hiện tại đây là ước muốn của nàng sao?

Mạc Đề Chuẩn nhìn hào quang lấp lánh trong mắt cô bé kia, một nháy mắt mà sáng đến kinh người.

Sau đó ông ta có dự cảm không lành.

Phùng Diệu Quân cười cười với ông ta: "Ta nghĩ kỹ rồi."

"Ngươi muốn cái gì?"

"Ta nghe nói, tất cả câu hỏi trên thế gian đều có thể tìm được đáp án ở lầu Yên Hải?"

Ông ta cười một tiếng giễu cợt: "Nông cạn, là kẻ ngu nào nói với ngươi?"

"Nhị vương tử nước Ngụy Tiêu Diễn."

"..." Mạc Đề Chuẩn tức giận nói: "Nếu thật sự có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề, nước Tấn đã thống nhất thiên hạ từ lâu, tái hiện lại phong thái Hạo Lê rồi."