Chương 35: Người ám sát

Chương 35: Người ám sát

"Nghĩ hay như vậy, có thể bảo vệ mạng nhỏ của con là đã không tệ rồi." Sự thông minh của con gái, nàng ấy từng nhìn thấy, nhưng An An dù sao cũng còn nhỏ, một thân một mình ở đất khách quê người, có thể đối phó được hay không?

"Ta xinh đẹp, đương nhiên suy nghĩ cũng rất hay." Phùng Diệu Quân phóng đại ý trong lời nói của nàng ấy, nhanh chóng chặn lại một ngọn lửa mới nhen: "Vương hậu còn để lại một phần lực lượng cho ta, họ có thể bảo vệ ta an toàn."

Như vậy cũng phải. Từ thị không biết vương hậu để lại cho Phùng Diệu Quân bao nhiêu người, nhưng nghĩ đến có lẽ vương hậu cũng là người thương con gái, nhất định không đến nỗi bạc đãi An An. Có những người này coi chừng, so với một người phụ nữ như Từ thị thì không chỉ có tác dụng hơn gấp mười lần.

Nàng ấy vừa nghĩ thông suốt chuyện này, Phùng Diệu Quân lập tức phát hiện ra, lại nói một đống lời dễ nghe, lúc này mới buông nàng ấy ra để đi tìm Bồng Bái.

Bồng Bái phản đối kịch liệt, không kém gì Từ thị. Dù sao vương hậu An Hạ đã hạ tử lệnh cho hắn ta là bảo vệ an toàn cho công chúa Trường Nhạc, ở lại Phùng Ký trợ giúp Từ thị là ý tứ gì?

Nhưng mà Phùng Diệu Quân chỉ dùng một câu nói đã khiến hắn ta nghẹn họng không trả lời được:

"Nếu Mạc Đề Chuẩn cũng không bảo vệ nổi ta, thì ngươi có tác dụng gì?"

"..."

Nhìn vẻ mặt thuộc hạ trung thành xấu hổ muốn chết, nàng cũng biết mình nói quá nặng lời, vẻ an ủi vỗ vỗ bờ vai hắn ta: "Không dễ nghe, nhưng cũng là lời nói thật. Vương hậu bảo ngươi bảo vệ ta làm một người bình thường, nhưng ta lại không yên phận như vậy, cho nên ngươi không sai. Mẫu thân ta ở nước Tấn cũng bố trí lực lượng, theo ý kiến của ngươi, họ có đáng tin không?"

Bồng Bái lập tức hiểu được ý tứ của nàng: "Trung thành thì thật sự không thể nghi ngờ. Nhưng… nhưng chủ nhân nhỏ dù sao cũng còn nhỏ tuổi.”

Phùng Diệu Quân khẽ mỉm cười: "Ngươi sợ họ coi thường ta?"

Bồng Bái ngập ngừng. Người trưởng thành có thể nuông chiều trẻ con, nhưng rất hiếm khi tin tưởng.

"Không riêng gì Phùng Ký. Hậu phương lớn còn cần ngươi trấn giữ, ta chỉ tin tưởng ngươi. Như vậy, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, phối hợp tiến lùi với ta thật tốt." Phùng Diệu Quân lại hạ giọng xuống: "Trần Đại Xương cũng là người thông minh, ta sẽ dẫn hắn ta cùng đến nước Tấn."

"Võ công của hắn ta không tệ, trên người cũng có chút bản lĩnh." Bồng Bái đi theo nàng mấy ngày, cũng mơ hồ hiểu được khi nàng đã ra quyết định thì khó thay đổi được, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Ta viết một lá thư cho người, bên trong có ám hiệu. Lấy thư làm bằng chứng, lực lượng của chúng ta ở nước Tấn sẽ lấy người làm chủ, nghe mệnh lệnh của người." Ngừng lại một chút: "Ta phải nhàn rỗi ở lại nước Nghiêu, bên cạnh chỉ cần để lại mấy người làm việc là được, còn lại ta sẽ để họ lẻn vào nước Tấn, trợ giúp cho người."

Phùng Diệu Quân nhìn bóng dáng Từ thị bận rộn ở phía xa, nhẹ nhàng nói: "Mẹ nuôi đành nhờ ngươi, thay ta chăm sóc tốt nàng ấy."

"Dạ."

Trước khi lên đường, bầu không khí sợ bóng sợ gió ở thành Điềm Thủy đã biến mất không còn dấu vết.

Khi họ đang ăn sáng đã nghe nói đêm qua nghịch tặc xuất hiện ở bên ngoài một thị trấn khác cách đó sáu mươi dặm, cho nên binh lính truy bắt đều chạy đi rồi. Nàng liếc Mạc Đề Chuẩn một cái, thấy ông ta sắc mặt như thường uống một ngụm lớn sữa đậu nành, dường như không nghe thấy gì hết. Râu của ông ta được cạo sạch sẽ, nốt ruồi ở thái dương cũng thần kỳ không nhìn thấy nữa, không hiểu là ông ta dùng thuật che mắt gì, hiện tại chỉ là một người đàn ông khôi ngô sáng sủa.

Nhưng Phùng Diệu Quân biết rõ, binh lính truy đuổi chuyển hướng nhất định là do ông ta động tay chân. Khi thân thể Mạc đại quốc sư khỏe mạnh cường tráng, người hiện nay có thể giữ ông ta lại cũng không nhiều lắm.

Ăn sáng xong, hai con ngựa nhanh mà Phùng Ký mua cũng được dẫn đến.

Giờ khắc chia tay cuối cùng cũng đến, Từ thị nắm tay Phùng Diệu Quân, khóc đến mức không kiềm chế nổi.

Mạc Đề Chuẩn liếc họ một cái, xoay người nhảy lên ngựa nói một tiếng "Đi", rồi ngay lập tức đi về phía đông.

Trần Đại Xương đỡ Phùng Diệu Quân cùng cưỡi một con ngựa, nàng cúi đầu hôn lên trán mềm của Từ thị một cái, thấp giọng nói: "Mẫu thân yên lòng, chờ thư của ta."

Trên đời này, cuối cùng nàng cũng có một mối ràng buộc không từ bỏ được rồi. Phùng Diệu Quân chỉ cảm thấy mắt hơi cay, nhanh chóng nhắm mắt lại nói: "Đi thôi."

Trần Đại Xương lúc này lập tức xoay đầu ngựa sang, chạy theo hướng của Mạc Đề Chuẩn hô một tiếng "Đi"!

Ngựa vươn móng chạy về phía trước, náo động lên tiếng gió nghe ào ào. Trong ánh mắt lưu luyến chia tay của Từ thị, Phùng Diệu Quân cũng không hề quay đầu.

Vừa thấy mặt trời mọc ở hướng đông, phía trước ánh sáng vàng rực tỏa ra, chiếu xuống thế giới tràn đầy sức sống.

Chạy ra ngoài được khoảng ba mươi dặm, Mạc Đề Chuẩn dẫn hai người rẽ vào đường nhỏ trên quan đạo, càng chạy càng hoang vắng, đến cuối cùng đằng trước là một mảnh hoang dã, ngay cả dấu vết ngựa xe cũng không có.

Cũng không biết ông ta phân biệt phương hướng như thế nào, sau chín khúc quanh mười tám ngã rẽ thì tìm được một gian nhà gỗ nhỏ được thợ săn để lại, cửa phòng dùng đá lớn chặn lấy.

Ông ta đẩy đá lớn ra dễ dàng thoải mái giống như hất rơm rạ, sau đó đẩy cửa đi vào.

Ở đây vừa bẩn, vừa bừa, vừa xấu, ngay cả một băng ghế để cho người ta ngồi lên cũng không có, mặt đất lại có một người đang nửa nằm, vết thương chồng chất, máu chảy ra ướt một khoảnh đất, chân tay đều vặn vẹo theo góc độ không bình thường. Nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạc Đề Chuẩn đã tràn đầy căm hận, dường như hận không thể dùng nghìn đao băm xác ông ta.

Phùng Diệu Quân nhìn kỹ hai mắt, phát hiện người này tuổi rất trẻ, cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, màu da lúa mạch, ngũ quan đứng đắn, vốn dĩ cũng là một thanh niên tuấn tú, chẳng qua bây giờ vẻ mặt dữ tợn, tròng mắt trừng lớn như sắp rơi ra ngoài.

Nhưng Mạc Đề Chuẩn lại khẽ cười một tiếng: "Một buổi tối đã khôi phục tinh thần rồi, tuổi trẻ thật tốt, không chậm trễ lên đường."

Trong miệng người kia vang lên mấy tiếng mơ hồ, Phùng Diệu Quân mới phát hiện cằm hắn ta có vấn đề, dường như đã bị bẻ quai hàm. Mạc Đề Chuẩn không nhanh không chậm lấy viên thuốc từ trong ngực ra, ép hắn ta nuốt xuống, lại quay đầu, phát hiện Phùng Diệu Quân đang định ra ngoài, vì vậy hỏi nàng: "Ngươi không hiếu kỳ người kia là ai?"

"Tù binh của ngươi chứ sao." Nàng lắc đầu: "Những thứ khác, ta cũng không hiếu kỳ."

Nàng đây là không muốn dính dáng nhiều. Trong lòng Mạc Đề Chuẩn hiểu được, nhưng lại thở dài: "Ta do dự một đêm, nghĩ xem có nên gϊếŧ hắn ta hay không, đến bây giờ vẫn chưa quyết định chắc chắn được."

Phùng Diệu Quân nhún vai: "Đường đường là đại quốc sư còn do dự như vậy, ta một bé gái nhỏ thế này, có thể có cách gì?"

Mạc Đề Chuẩn cũng không quanh co nữa, dứt khoát nói: "Ngươi có muốn sống ở nước Tấn thoải mái một chút không?"

"Muốn." Nàng thật lòng không muốn bị quấn vào người đại biểu cho phiền toái này, hơn nữa nhìn tù binh giấu trong nhà gỗ này. Ngay cả đệ tử thân truyền của mình mà Mạc Đề Chuẩn cũng gϊếŧ, lại không ngại phiền để lại một mạng cho hắn ta, điều này nói rõ cái gì?

Nói rằng địa vị người này cao hơn tam đệ tử của Mạc Đề Chuẩn rất nhiều.

Đệ tử của quốc sư Đại Tấn, không dám nói là ngang ngược ở nước Tấn, nhưng ít ra cũng phải hơn công chúa mất nước bị người truy đuổi bị người bao bọc chứ?

Mạc Đề Chuẩn chỉ vào người này nói: "Hắn ta đã từng gặp ngươi."

Cho nên nàng còn muốn không quan tâm nữa cũng không được rồi. Phùng Diệu Quân buồn bã nói: "Hắn là đồng bọn của tam đệ tử của ngươi."

"Đâu chỉ có vậy!" Mạc Đề Chuẩn cười hì hì hai tiếng, lúc này lại cười lạnh: "Hắn ta cũng là kẻ giả trang gϊếŧ huyện lệnh ở phía sau, giá họa cho người của ta.”

Phùng Diệu Quân thở dài "A" một tiếng, nhìn người trẻ tuổi kia bằng ánh mắt thương hại. Đối với người muốn gϊếŧ người của mình, Mạc Đề Chuẩn đương nhiên sẽ không khách sáo. Vừa nãy ông ta đã trốn được một kiếp nạn chết người, như vậy kết cục của thiếu niên này chỉ có thể dự đoán là cực kỳ thê thảm.