Chương 40: Bày mưu tính kế

Chương 40: Bày mưu tính kế

Mặt hồ vắng lặng, gió thổi vù vù. Trần Đại Xương cầm lấy áo choàng che chắn cho nàng, động tác này lại khiến nàng hoàn hồn lại từ sự trầm tư, quay đầu nhìn thấy lông mày của Mạc Đề Chuẩn nhíu lại, ánh mắt lại không có tiêu cự, hiển nhiên cũng đang chứa đầy tâm sự.

Cho dù tôn quý như quốc sư cũng không thể muốn làm gì thì làm, cũng có mối lo của mình.

Mạc Đề Chuẩn nhạy cảm, nhìn thấy được cái nhìn của nàng, ánh mắt liền liếc qua: “Vừa rồi ngươi nói đúng, chỉ dựa vào lần đánh lén này thì không dễ đối phó với phủ Lý.”

Phùng Diệu Quân hừ nói: “Ta vẫn là trẻ con.” Ông ta là quốc sư đấy, có vấn đề gì không xử lý được, lại cứ phải hỏi nàng?

“Ngươi nói muộn rồi.” Mạc Đề Chuẩn không cho là đúng: “Bây giờ ngươi còn muốn đặt mình ngoài cuộc, lẽ nào ngu ngơ giống Lý Nguyên Phạt sao?”

“Lý Nguyên Phạt ngu ngơ như vậy, không phải vẫn để ông gây khó dễ sao?”

Mạc Đề Chuẩn giật khóe miệng một cái: “Nếu ngươi có thể giải quyết phiền phức này, ta sẽ cho ngươi sống thoải mái ở Tấn Đô, hưởng sự đối đãi của công chúa.”

Dù ông ta không nói rõ, nhưng nàng hiểu.

Phùng Diệu Quân tỏ vẻ đau khổ nói: “Ông hãy nói ra mối lo ngại của ông thử xem, ta xem có thể giải nỗi lo này hay không.”

“Đồ đệ ta và Lý Nguyên Phạt hợp lại tính kế ta, nhưng lôi bọn chúng đến trước mặt vương thượng cũng không thể chứng minh rằng nhà họ Lý muốn đối phó ta.” Mạc Đề Chuẩn hừ một tiếng: “Thậm chí còn không thể chứng minh Lý Nguyên Phạt ra tay với ta.”

Ông ta nói rất mơ hồ, nhưng Phùng Diệu Quân nghĩ một hồi cũng coi như là hiểu. Đồ đệ của Mạc Đề Chuẩn tính kế hại ông ta thì có liên quan gì với phủ thừa tướng? Dùng cái đó đi nói với người ta, người khác đều chỉ có thể cười Mạc đại quốc sư dạy dỗ ra một đồ đệ lòng lang dạ sói.

Cho nên lúc ông ta gϊếŧ đồ đệ không có nửa phần do dự nào, chính là biết giữ lại tên nhãi đó cũng vô dụng.

Còn về Lý Nguyên Phạt – có chứng cứ gì có thể chỉ ra và chắc chắn y cấu kết với đồ đệ của Mạc Đề Chuẩn làm việc xấu, mưu hại quốc sư? Chỉ dựa vào lời khai của ba đồ đệ ông ta là hoàn toàn không có sức thuyết phục. Cho dù cáo trạng với ngự tiền, phủ thừa tướng cũng có thể thẳng thắn phản bác: đây là vu cáo, là Mạc quốc sư chỉ đạo đệ tử muốn hãm hại nhà họ Lý.

Cho nên, lần này Mạc Đề Chuẩn thật sự chịu thiệt to, nhưng lại không tìm ra được cách để trút giận đòi công bằng cho mình được, thật là ấm ức!

Phùng Diệu Quân nghiêng đầu một cái: “Ông là quốc sư, không thể niệm ra bùa chú lời nguyền gì đó nguyền rủa cả nhà y sao?” Nếu quốc sư không thể thần thông quảng đại, vậy còn gọi gì là quốc sư?

“Theo như ngươi nói, toàn bộ vương đình ai đối đầu với ta, ta cũng có thể trực tiếp dùng thần thuật hại tính mạng nhà người đó ư?” Có thể nói ánh mắt Mạc Đề Chuẩn nhìn nàng rất kỳ dị: “Trái với kỷ cương phép tắc, ta sẽ mất đi tư cách quốc sư.”

Được thôi, nàng kéo lực chú ý ra khỏi chính môn tà đạo: “Tính cách của Lý Sư Long thế nào?”

“Cáo già.” Ông ta lạnh lùng nói: “Dày dặn kinh nghiệm, bình tĩnh điềm đạm.” Nếu sự kiện đánh lén lần này để Lý Sư Long đích thân dốc sức, Mạc Đề Chuẩn không chắc mình có thể sống sót.

“Lý Nguyên Phạt rất được cưng chiều trong nhà?”

“Lý Sư Long có một gái ba trai, con gái đầu đã lấy chồng, con trai thứ hai đã chết mấy năm trước. Cho nên không sai, ông ta rất thương yêu hai đứa con trai còn lại.”

Nàng gật đầu: “Nếu không cáo trạng thì sẽ thế nào?”

“Sao cơ?” Mạc Đề Chuẩn nghe không hiểu.

“Nếu ông không đi cáo trạng với ngự tiền, phủ Lý sẽ như thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.” Ông ta chịu thiệt thòi, sao có thể để phủ Lý không có chuyện gì giống người ta được?

“Ông cho rằng ông bị thiệt thòi, Lý Sư Long mất con trai lại không sốt sắng?” Phùng Diệu Quân nhìn thấu ý nghĩ của ông ta: “Ta nghĩ, trước khi Lý Nguyên Phạt ra tay đánh lén ông, nhất định đã gửi thư bí mật gì đó trong nhà rồi. Đương nhiên, bức thư này ông không cản được, nhà họ Lý lấy được cũng tiêu hủy trước tiên.” Lý Nguyên Phạt dùng tuổi mười bảy để đối phó với quốc sư chân chính, trong lòng nhất định không nắm chắc, ắt phải chuẩn bị sẵn sàng. Ngộ nhỡ bỏ mình cũng phải để người ta biết là mình chết trong tay ai, cho nên nhất định là bức thư bí mật này đã tuồn ra kế hoạch của y.

“Tách.” Trong đầu Mạc Đề Chuẩn nhất thời có tia sáng lóe lên, giống như nắm bình đột nhiên được bật ra. Ông ta cũng là một người thông minh, chỉ một điểm này đã rõ ràng, không khỏi lạc giọng mà nói: “Hiểu rồi!”

Đúng rồi, phải rồi, ông ta luôn nghĩ làm thế nào mà lúc về phải ra tay đối phó với nhà họ Lý trước lại quên mất trong tay mình cũng nắm lợi thế khiến Lý Sư Long kiêng kỵ vô cùng.

Lý Nguyên Phạt.

Ông ta không thể coi Lý Nguyên Phạt là nhân chứng đẩy tới trước mặt Tấn Vương, nhưng vậy thì đã sao?

Lý Nguyên Phạt vẫn là máu thịt của Lý Sư Long. Con trai cưng mất tích, chẳng lẽ cha không sốt ruột? Nhất là bức thư cuối cùng con trai Lý Sư Long gửi tới, trong thư viết rõ ràng, người mà Lý Nguyên Phạt phải đối phó chính là Mạc Đề Chuẩn!

Chẳng lẽ thứ này còn chưa đủ khiến lão già đó hoảng loạn bất an đến gióng trống khua chiêng sao?

Mạc Đề Chuẩn chỉ cần án binh bất động, Lý thừa tướng không có được tin tức của con trai sẽ càng lúc càng vội vàng lo lắng, càng lúc càng muốn làm rõ xem y sống hay chết. Vậy thì…

Mạc Đề Chuẩn cười rất sảng khoái.

Chỉ cần nghĩ thông suốt điểm này, chuyện về sau ông ta có thể tự sắp xếp.

Phùng Diệu Quân nhìn ông ta một cái: “Đồ ăn uống, chỗ vui chơi ở nước Tấn của ta, mọi chi phí đều phải tốt nhất.”

“Được.” Mạc Đề Chuẩn đồng ý rất sảng khoái. Bỏ ra chút lợi lộc này đã có thể giải quyết được mối họa nuôi ong tay áo, tại sao ông ta lại không làm?

Sau ba canh giờ, Bức Phẫn cũng đã đến bờ hồ bên kia. Đưa hành khách đi, nó cũng một lần nữa lặn mất.

Ba người đều không có ngựa, may thay chỗ này đã là lãnh thổ nước Tấn, Mạc Đề Chuẩn tiện tay dùng ngựa ở trạm dịch chạy vào thành, đổi lấy hai con dị thú ở đó, tên là Độc Vỹ Tranh.

Loại quái thú này da hơi đỏ, hình dáng như báo, phải lớn hơn gấp đôi so với báo, trên đầu mọc một cái sừng, tiếng kêu âm vang như ngọc thạch, cho nên được gọi như vậy. Nhưng thực ra bọn chúng chỉ mang phần dòng máu có “Tranh”. “Tranh” thật sự mọc đuôi dài, màu da là màu đỏ của máu.

Nghe nói hai con Độc Vỹ Tranh là cục cưng của thành chủ, nhưng Mạc Đề Chuẩn thường dùng, lại giống như là người ta đặc biệt nuôi thay ông ta.

Độc Vỹ Tranh chạy như cưỡi mây đạp gió, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần so với ngựa thường, cũng không biết dễ chịu hơn gấp bao nhiêu lần. Đi như vậy thêm ba canh giờ là có thể đến ấp Đô Phong của Tấn Vương.

Phùng Diệu Quân không chịu nổi nữa liền mơ màng ngủ.



Nàng cảm thấy giấc ngủ này vừa sâu lại vừa ngọt, thậm chí nàng còn mơ thấy mình quay về quê cũ, thân thể khỏe mạnh không bệnh tật, cuộc sống tạm gọi là sung túc. Nhưng có một lần du ngoạn đã bị người đi đường trùm bao tải bắt đi ngay giữa phố. Trên đường đi nàng đều tính toán xem đám cướp sẽ mở miệng đòi bao nhiêu tiền, kết quả thứ nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi mở bao tải ra lại là gương mặt vô cùng đẹp của Vân Nhai kia.

Hắn cười gian ác đến không gì sánh được, sau đó nói với nàng, cách mà nàng tìm được căn bản không thể dùng, liên kết sinh mệnh giữa hai người vẫn chưa giải hết, cho nên hắn đuổi theo cả đường. Hắn còn chuẩn bị cho nàng một gian phòng nhỏ tối tăm, đó là nơi ở nửa đời sau của nàng.

Phùng Diệu Quân nhanh chóng tỉnh lại, hít lấy hít để hai cái, nhất thời không phân biệt rõ mình đang ở hiện thực hay là trong mơ. Tiểu nha hoàn ở phòng ngoài nghe thấy tiếng động liền vén rèm tiến vào, ân cần nói: “Mặt cô nương đỏ quá, gặp ác mộng sao?” Đỏ như trái táo, làn da căng mọng giống như có thể bóp ra nước, cho dù ai nhìn thấy cũng muốn gặm một miếng.