Chương 42: Lầu Yên Hải

Chương 42: Lầu Yên Hải

Phùng Diệu Quân nhún vai: "Xem ra hành trình vào vương cung của ngươi tối qua rất thuận lợi."

Thật sự không tệ, ít nhất cũng hoàn thành được mấy mục tiêu. Trước đó ông ta chiến đấu ác liệt với Vân Nhai, sau lại gặp phục kích, còn liên tục bôn ba hai ngày về kinh đô, đúng là lúc tinh thần phấn khởi, tối hôm qua khó tránh khỏi tìm ba vị phu nhân nhỏ hầu hạ. Mạc Đề Chuẩn vội ho một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Chuẩn bị một chút, hôm nay theo ta vào cung."

Phùng Diệu Quân cũng không bất ngờ, gật đầu đáp lời "Được." Hôm qua Mạc Đề Chuẩn làm xong hết những chuyện quan trọng nhất, đã bắt đầu thực hiện lời hứa với nàng rồi, năng suất cũng không chậm.

Vương cung rất lớn, kiến trúc một kiểu uy nghiêm khí thế, nhưng cũng không gấm hoa rực rỡ, đình đài lầu các như nàng tưởng tượng. Phùng Diệu Quân lật tìm mất nửa ngày trong trí nhớ của nguyên thân, mới hiểu được những thứ đó chỉ có ở hậu cung và vườn hoa, đoạn đường nàng đang đi này chỉ có thể nhìn thấy lầu cao lợp ngói.

Đi mất nửa canh giờ, đến tận khi hết buổi trưa, nàng mới gặp được Tấn Vương ở thư phòng vị quân vương này.

Tấn Vương năm nay ba mươi tuổi, đúng là tuổi tinh lực dồi dào, tâm chí mạnh mẽ bộc phát, vừa thấy mặt đã miễn lễ Phùng Diệu Quân không phải quỳ. Dựa theo lễ tiết của vùng trung thổ, thân phận công chúa ngoại trừ phụ vương của mình ra thì không cần quỳ bái những quân chủ khác, nhưng Phùng Diệu Quân đã mất nước, thân phận này cũng hơi xấu hổ.

Đời này là lần đầu tiên nàng bái kiến quân vương, lại còn sống sờ sờ, không nhịn được nhìn nhiều thêm hai cái.

Vị trước mắt này chưa đến ba mươi, nhưng đã có khí thế không giận mà uy, trong mắt có ánh sáng tinh anh.

Mạc Đề Chuẩn trước đó đã giới thiệu qua với nàng, Tấn Vương mười lăm tuổi lên ngôi, nắm quyền hơn hai mươi năm, kinh nghiệm phong phú. Hôm qua ông ta đã nghe Mạc Đề Chuẩn nói đến công chúa Trường Nhạc, hôm nay gọi đến đây nói mấy câu mang tính hình thức rồi lập tức cười đến vô cùng thân thiết: "Ngươi giúp quốc sư của quả nhân, cũng là giúp quả nhân một ân huệ rất lớn, luận công trạng nên ban thưởng. Nhưng đề nghị của quốc sư, tạm thời tiếp tục giữ bí mật về thân phận của ngươi. Thân phận của ngươi ở Tấn thì..." Ông ta liếc nhìn Mạc Đề Chuẩn một cái: "Là đệ tử mới thu của quốc sư đi."

Ông ta không hề truy hỏi quá trình gặp gỡ giữa Phùng Diệu Quân và Mạc Đề Chuẩn, và thân phận công chúa Trường Nhạc, tức là biểu hiện hoàn toàn tin tưởng Mạc Đề Chuẩn. Còn việc giữ bí mật thân phận các thứ, sáng nay Mạc Đề Chuẩn cũng nói với Phùng Diệu Quân rồi, nàng ngược lại rất vui mừng, cảm thấy như vậy lại càng dễ làm việc hơn.

Tấn Vương sau đó cười cười: "Như vậy ta lại thêu hoa trên gấm, ban thưởng một chỗ ở cho ngươi, ngay bên cạnh phủ quốc sư, ngoài ra ban thưởng trăm lượng hoàng kim, mười hộp minh châu, hai cuộn tơ băng, áo lông chồn xanh trắng mỗi loại một chiếc.”

Miệng Phùng Diệu Quân cung kính tạ ơn, trong lòng lại than thầm một tiếng, mình cuối cùng cũng lên cùng thuyền với Mạc Đề Chuẩn rồi.

Nguyên nhân Tấn Vương muốn nàng che giấu thân phận, ở lại nước Tấn rất đơn giản: Có thể một ngày nào đó, có thể sử dụng con cờ "Công chúa An Hạ mất nước" này. Dù sao An Hạ mới mất nước hai năm, đất đai tuy bị nước Ngụy thôn tính, nhưng rất nhiều con dân sống trên đó vẫn tự xưng mình là người An Hạ.

Trước đó, ông ta sẽ che chở cho nàng.

Tấn Vương lại ban cho nàng một khối bài bằng ngọc: "Đây là lệnh bài vào cửa lầu Yên Hải, trước khi ta thu lại, ngươi có thể sử dụng. Nhớ kỹ, nếu ngươi muốn vào, nhất định phải được sự hướng dẫn của Tào Đức Hoán." Vỗ tay hai cái, lập tức có một tiểu thái giám mặt mũi thanh tú từ bên ngoài đi vào quỳ xuống đất.

"Đây là Tào Đức Hoán, chuyên lo liệu việc ra vào của lầu Yên Hải." Tân Vương cũng dặn dò Tào Đức Hoán hai câu, bảo hắn ta sau này trông nom Phùng Diệu Quân.

Đến lúc này, chuyện cũng coi như xong xuôi.

Tấn Vương và Mạc Đề Chuẩn còn có việc phải bàn bạc, Phùng Diệu Quân rất biết thời thế xin cáo lui. Nàng sẽ không bỏ qua âm lệ trong mắt Tấn Vương, rõ ràng là chuyện Mạc Đề Chuẩn bị tập kích còn lâu mới kết thúc được.

Nàng đi ra, vừa vặn cùng ra khỏi cung với Tào Đức Hoán. Nàng cho rằng thái giám đều rất âm u, nào biết người này cười híp mắt chào hỏi nàng, không hề quái gở mà cũng không ra vẻ cao ngạo: "Phùng cô nương, muốn vào lầu Yên Hải xin mời đến Tiểu Cô Sơn phía tây thành, đưa lệnh bài cho tiêu vệ ở trạm gác dưới chân núi xem là có thể lên được rồi."

Việc lầu Yên Hải tiến hành thuận lợi, Tấn Vương đồng ý nhanh chóng, tâm trạng Phùng Diệu Quân đương nhiên cũng thoải mái hơn, cười hỏi Tào Đức Hoán: "Tào công công, Tiểu Cô Sơn cách vương đô có xa không?"

"Khoảng bốn mươi dặm." Tào Đức Hoán biết rõ nàng là người nơi khác, không quen đường sá: "Đường núi gập ghềnh, phải chú ý an toàn."

Phùng Diệu Quân cười nói cảm ơn.

Chú ý an toàn sao? Cách vương đô bốn mươi dặm, cũng coi như ở dưới mí mắt Tấn Vương đấy.

Cung nữ dẫn hai người ra ngoài, xe ngựa đợi ở ngoài cửa cung cách đó không xa. Trước khi Phùng Diệu Quân lên xe, nhìn về phía hoàng cung một lần cuối cùng.

Cảm thấy, vừa nãy có người nhìn nàng chằm chằm.

Một đêm này, xung quanh phòng trọ rất yên tĩnh, Phùng Diệu Quân ngủ một giấc ngon lành.

Nàng không có thời gian để lãng phí, sáng sớm ngày hôm sau đã từ cửa nhỏ ra khỏi phủ quốc sư, hành lý nhẹ nhàng đi về phía Tiểu Cô Sơn ở phía tây thành. Đi theo ngoại trừ Trần Đại Xương, còn có thị vệ Mạc Đề Chuẩn đưa cho nàng.

Cái tên Tiểu Cô Sơn được đặt rất đúng, vùng đất lân cận vương đô đều bằng phẳng, chỉ có hướng tây mọc đến một ngọn núi nhỏ thẳng tắp, không cao quá một trăm trượng, nhưng lại phái một tiểu đoàn binh lính đến canh gác.

Thẻ bài mà Tấn Vương đưa cho Phùng Diệu Quân, chính là lệnh bài qua cửa ở đây.

Một tấm lệnh bài, một người.

Cho nên đám người Trần Đại Xương dừng bước ở đây, chỉ có thể đợi trong quán trà dưới chân núi.

Dưới chân núi cũng là quan đạo, xe ngựa đi lại như thoi đưa, trên núi lại yên tĩnh vắng vẻ, duy chỉ có tiếng chim hót loáng thoáng. Phùng Diệu Quân leo lên sườn núi, thấy một tòa lầu nhỏ tường đỏ. Binh vệ chỉ một quả chuông bằng đồng treo bên ngoài trước cửa lầu, xoay người đi ra.

Nàng đi về phía trước rung chuông, cửa lầu mở ra, Tào Đức Hoán ra nghênh đón: "Phùng cô nương dậy sớm thật." Ánh mặt trời còn chưa gắt lắm, cho thấy cô nương này gà vừa gáy đã ra khỏi cửa.

"Trằn trọc cả đêm khó ngủ, nên muốn chiêm ngưỡng phong thái lầu Yên Hải một lần." Nàng rất chân thành mở miệng nói lời bịa đặt, trong tay lại nhét sang một con cá nhỏ bằng vàng.

Trong chỗ vàng bạc Tấn Vương ban thưởng, có hai mươi con cá đúc bằng vàng ròng nguyên chất, chế tác tinh tế lượng vàng đầy đủ, dùng để đưa cho người ta thì rất đẹp mắt. Vẫn nói quan thất phẩm còn không bằng lính gác cửa tể tướng, hơn nữa Tào Đức Hoán còn được Tấn Vương tin tưởng, sau này ba ngày hai lượt phải tiếp xúc, món tiền nhỏ nên tiêu thì phải tiêu.

Tào Đức Hoán nhận lấy, nụ cười lúc này mới xuất phát từ đáy lòng: "Đi theo ta." Cầm một giỏ sách đi về phía sau lầu.

Lúc này Phùng Diệu Quân mới phát hiện, khe núi đằng sau lầu nhỏ vậy mà có hang động. Hang động rất chật hẹp, chỉ đủ cho hai người đồng thời đi xuyên qua, lầu nhỏ lại khéo léo ngăn cản, người bên ngoài đứng trước lầu mà nhìn, chín phần mười không nhìn thấy cửa hang.

Lầu Yên Hải tên là Yên Hải, thật ra là một hang động? Nàng vừa nghĩ vậy nhưng cũng không bỏ sót những hoa văn bùa chú rậm rạp chạm khắc trên cửa hang, dường như hình thành một trận pháp, sau đó đi theo Tào Đức Hoán vào trong.

Vách động khảm một loạt ngọn đèn nhỏ, kích thước lớn hơn quả đào, bên trong đổ đầy chất lỏng màu đỏ sậm, nhưng ngọn lửa đốt ra lại màu xanh trắng mà sáng ngời. Nàng biết đây được gọi là Qủy mộc tịch, chỉ cần một chút không khí là có thể cháy được, hơn nữa sinh ra ít khói, chỉ cần một cây to bằng đầu ngón tay út là có thể cháy liên tục hơn bốn mươi ngày.

Truyền thuyết từng có mỡ người cá, một vạc có thể cháy đến hơn vạn năm. Đáng tiếc những thứ quý giá hiếm có này và truyền thuyết đều bị vùi chôn trong lịch sử, vật thay thế tốt nhất bây giờ mà người trên đời có thể lấy được chính là Qủy mộc tịch rồi.