chương 19. Người giấy động phòng

Đến nỗi các nương nương khác, thanh danh hắn lang thang bên ngoài, các nương nương đã nghẹn đến nóng nảy đều nhịn không được mà lắc lư ở trước mặt hắn. Chỉ cần hắn thoáng làm ám chỉ, là có thể thao được tao huyệt của các nàng đã cơ khát đến không được.

Còn về Lục hoàng tử chuyện đó, Lưu Kỳ thật đúng là có khổ nói không nên lời, Lục hoàng tử đồ biếи ŧɦái kia, không thích thao người mà thích bị người thao, uổng phí mọc ra một cây nhục côn.

Cũng không biết từ chỗ nào hắn ta nghe nói hắn có công phu lợi hại, dùng những chuyện về các nương nương đó uy hϊếp hắn tới làm một pháo, còn ghê tởm hắn đến hỏng rồi, từ đó về sau hắn cũng chỉ tới hoa phố chơi nữ nhân.

Lưu Kỳ người này thật là khiến người ta chán ghét. Mạc Ly bấm đốt ngón tay xem bát tự cho hắn, nếu hắn sinh vào ban ngày thì đó là mệnh cách chân long thiên tử, sinh vào buổi tối chính là công tử ca trời sinh lang thang không vợ không con. Lưu Kỳ vừa lúc sinh ra sau khi mặt trời lặn một khắc.

Hai việc như vậy qua đi, Lưu Kỳ sùng bái Mạc Ly có thể nói là nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, mặt dày mày dạn quấn lấy muốn bái sư.

Mạc Ly không muốn, hắn liền đường cong cứu quốc đi dây dưa Thu Nhuyễn Nhuyễn, mỗi lần đều bị Mạc Ly nắm cổ áo ném văng ra.

Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, Mạc Ly không chịu dạy, vậy hắn liền thu sư phụ! Không có đạo lý đầu óc hắn thông minh như vậy lại không học được!

Ba ngày hai lượt Lưu Kỳ chạy đến phủ quốc sư, hắn cũng biết Mạc Ly không thích hắn tới gần phu nhân, ngoan ngoãn bảo trì khoảng cách với Thu Nhuyễn Nhuyễn, sợ lại bị hắn ta đánh ra.

Vì để sớm ngày học được bản lĩnh, Lưu Kỳ đi tìm chuyện tà hồ khắp nơi cho Mạc Ly giải quyết.

Làm việc gì cũng đều có quy củ, việc tìm tới cửa Mạc Ly không cự tuyệt được, chỉ có thể bất đắc dĩ mà theo hắn chạy khắp nơi.

Lưu Kỳ người này chính là chó không đổi được ăn phân, ở trên người nữ nhân ăn nhiều mệt như vậy vẫn không thu được viên sắc tâm, tìm chuyện tà hồ còn toàn là tìm thứ không thể miêu tả.

Tiểu công tử nhà Lâm viên ngoại qua đời, trước đó không lâu đã kết minh hôn cùng với Dư tiểu thư chỉ phúc vi hôn từ nhỏ.

Người bình thường làm sao gả khuê nữ cho người ta kết minh hôn, nếu không phải sinh ý Dư gia xảy ra chuyện, cấp bách cần một số tiền quay vòng, Dư gia cũng sẽ không gả khuê nữ lại đây.

Minh hôn khác với thành thân bình thường, minh hôn kết lúc nửa đêm, diễn tấu sáo và trống náo loạn một đêm, để hai người thành thân, ai ngờ sáng sớm ngày thứ hai, Dư tiểu thư quần áo bất chỉnh từ trong phòng chạy ra, nói là tối hôm qua Lâm công tử trở về cùng phòng với nàng.

Bọn hạ nhân đánh bạo đi vào nhìn thoáng qua, trong phòng không có một bóng người, chỉ có người giấy trên giường kia, giữa háng người giấy dính máu… Là xử nữ huyết của Dư tiểu thư, trong nhất thời việc nháo quỷ liền truyền ra.

Lâm viên ngoại cảm thấy là nhi tử mình chết không nhắm mắt, không màng Dư tiểu thư khóc kêu, bắt buộc nàng mỗi đêm cùng phòng với người giấy.

Việc này Lưu Kỳ vừa nghe nói, vội chạy tới phủ quốc sư, gọi Mạc Ly đi.

Hắn là quốc công gia có chỗ nào ngăn được, Lâm viên ngoại nào còn dám làm càn, không thể làm gì đành cho bọn họ vào phủ.

Mạc Ly cẩn thận hỏi thăm Dư tiểu thư tình hình đêm đó, Dư tiểu thư nói, buổi tối ngày đó nàng nằm cuộn trên giường không dám nhúc nhích, dần dần buồn ngủ úp đến, nàng thoáng thả lỏng cảnh giác, đang muốn nhắm mắt, liền thấy người giấy vốn dĩ ở trên giường đột nhiên động đậy, nhào tới nàng.

Rõ ràng là người giấy nhẹ bẫng, lại ép đến nàng không thể động đậy, động tác và thần sắc cũng không khác gì người sống, lột xiêm y nàng, phá thân mình nàng.

Lưu Kỳ chỉ nghe Dư tiểu thư nói như vậy, dục niệm liền trỗi dậy, người giấy làm thế nào ngủ nữ nhân đây?

Mạc Ly nghe xong lại không ra tiếng, cầm lấy người giấy trên giường nhìn kỹ, từ bên hông rút ra chủy thủ tùy thân mang theo, mổ người giấy ra, từ trong l*иg ngực người giấy tìm ra một đạo hoàng phù, nhìn thấy cái này, Mạc Ly trong lòng đã nắm chắc, cầm hoàng phù, ra ánh mắt với Lưu Kỳ, nhấc chân đi rồi.

Lưu Kỳ vội đuổi theo hỏi: “Quốc sư cứ vậy đi thôi? Còn chưa bắt được quỷ đâu!”

“Không phải quỷ.” Mạc Ly nhàn nhạt giải thích.

Lưu Kỳ sửng sốt, không phải quỷ thì là cái gì? Hắn đang muốn hỏi, chỉ nghe Mạc Ly nói: “Có người có thể còn khủng bố hơn quỷ quái.”

Mạc Ly nói xong liền không phản ứng nữa, cầm hoàng phù lẩm bẩm.

Lưu Kỳ hậm hực theo sau, chỉ thấy hắn đi ra khỏi đại môn, lại không lên xe ngựa, mà là quẹo phải, đi trên đường cái, vòng đi vòng lại ở trên đường cái một lúc lâu, dừng trước mặt tiền một cửa hàng quan tài.

Lão bản cửa hàng quan tài này là một người mù lưng còng, ngày thường ở trong tiệm khó thấy bóng, dù sao cửa hàng của hắn có một vài cái quan tài cũng không sợ ai tới trộm.

Mạc Ly lập tức vào hậu viện cửa hàng, thẳng đến một gian đóng cửa, rõ ràng bên ngoài thái dương thật lớn, gian nhà này lại đen tuyền, đi vào bên trong là duỗi tay không thấy năm ngón, Lưu Kỳ cũng bất chấp mặt mũi, túm lấy tay áo Mạc Ly không bỏ, lão bản đang ở trong căn buồng đen như mực này đâm người giấy, chỉ chỗ hắn ngồi có một ngọn đèn dầu nho nhỏ, chiếu sáng một tấc vuông quanh người hắn.

Người mù quỷ dị ở trong phòng tối đốt đèn đâm người giấy, nhìn thế nào cũng thật đáng sợ, Lưu Kỳ tránh ở phía sau Mạc Ly, nhìn những người giấy đó, lông tơ hắn đều dựng đứng lên.

Mạc Ly lại vẫn là khuôn mặt bình thường vô bi vô hỉ, nhìn chằm chằm người mù không nói chuyện, đợi trong chốc lát, nhưng thật ra Lưu Kỳ lại sốt ruột, đang muốn há mồm, chỉ nghe phụt một tiếng, người mù đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, phun lên mặt người giấy phía trước còn chưa có ngũ quan, làm người giấy càng thêm quỷ dị.

Lưu Kỳ sao còn dám nói cái gì, đầu co rụt lại, trốn về phía sau Mạc Ly.

Mạc Ly như cũ không có động tác, làm Lưu Kỳ gấp đến không được, chẳng lẽ quốc sư không đối phó được gã này?

Người mù đột nhiên điên cuồng cười to, đánh vỡ an tĩnh trong phòng, dù bị máu tươi trong miệng làm sặc cũng không ngừng lại.

Lưu Kỳ thật cẩn thận rút ra bảo kiếm bên hông, đây là trước khi hắn tiến vào cố ý lấy từ chỗ thị vệ để phòng thân, đang lúc hắn rút ra toàn bộ thanh kiếm, người mù đột nhiên ngừng cười, phanh một tiếng, người mù đầu đập trên mặt đất, Lưu Kỳ cả kinh, theo bản năng vung kiếm chém tới, bị Mạc Ly duỗi tay ngăn cản, đoạt mất kiếm.

Mạc Ly vẫn chưa dùng kiếm, cũng vẫn chưa làm gì khác, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, nhấc chân đi luôn. Mạc Ly đi rồi, Lưu Kỳ sao còn dám ở lâu chỗ này, cũng nhanh chóng chạy theo, lúc này hắn mới phát hiện, phòng đã bình thường, không giống lúc trước đen như mực nữa.

Ra khỏi cửa hàng quan tài, Lưu Kỳ vội hỏi: “Sao lại đi rồi? Không đánh một trận cứ như vậy buông tha hắn?”

“Hắn đã chết.” Mạc Ly nói, đem trường kiếm trong tay trả cho thị vệ, từ trong lòng ngực lấy ra mồi lửa, thiêu sạch sẽ hoàng phù.

Lưu Kỳ sửng sốt, cái quỷ gì?

Mạc Ly nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không tính toán giải thích, người mù chế ra hoàng phù, để lại hồn khí, hắn vừa bắt được hoàng phù người mù đã biết, khi đó bọn họ đã bắt đầu đấu pháp.

Hắn có thể tìm được cửa hàng quan tài của người mù, thắng bại đã phân.

Lưu Kỳ nhìn bóng dáng Mạc Ly đi xa, tức giận đến dậm chân, không nói thì không nói! Gia tự mình đi tra!

Lưu Kỳ đương nhiên là không tra được bọn họ đấu pháp như thế nào, nhưng thật ra để hắn tra được nguyên nhân gây ra chuyện này.

Việc này còn phải nói từ Dư gia, Dư gia đời đời đều là buôn bán, từng cũng ở trong kinh thành xếp được vào thương nhân có danh hào, lão thái gia Dư gia khi tuổi trẻ giống Lưu Kỳ, là sắc quỷ đói, ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn, làm không ít chuyện ác khinh nam bá nữ.

Chuyện ác làm nhiều, báo ứng cũng đi theo mà đến, Dư lão thái gia đến trung niên sinh bệnh nặng, đàn y bó tay không có biện pháp, cuối cùng cho người mời đạo sĩ tới xem. Đạo sĩ nói cứu hắn không thành vấn đề, nhưng phải mang đi con trai cả nhà hắn làm tiền khám bệnh.

Dư lão thái gia tuy rằng đùa bỡn không ít nữ nhân, nhưng con nối dõi lại không nhiều, chỉ có hai nhi tử, một là đại nhi tử chính thất sinh, một là con vợ lẽ tiểu thϊếp sinh, đạo sĩ mở miệng muốn mang đi con vợ cả duy nhất của hắn, Dư lão thái gia làm sao đáp ứng, chỉ nói nguyện ý dùng muôn vàn vàng bạc làm tiền khám bệnh, nhưng đạo sĩ lỗ mũi trâu kia dầu muối không ăn, không phải trưởng tử thì không thể.

Đạo sĩ khăng khăng, Dư lão thái gia kéo không nổi, cuối cùng khẽ cắn môi, không màng thê tử lấy chết tương bức, dùng nhi tử đổi dược.

Dư lão thái gia hết bệnh rồi, rốt cuộc cũng chưa từng gặp lại trưởng tử, sau đó tất cả gia nghiệp đều giao cho con vợ lẽ.

Sự tình chính là trùng hợp như vậy, người mù lưng còng trong cửa hàng quan tài kia đúng là trưởng tử của Dư lão thái gia đã mất tích vài thập niên, đôi mắt và lưng còng của gã ta đều là năm đó đạo sĩ kia gây ra, gã cũng từ chỗ đạo sĩ biết được chân tướng năm đó.

Mẹ đẻ của thứ đệ vốn là hôn thê của đạo sĩ, bị Dư lão thái gia ỷ vào trong nhà có bạc mà bá chiếm, đạo sĩ cùng đường mới đi làm đạo sĩ, học chút bản lĩnh da lông liền tới tìm người trong lòng, hai người vốn có tình, vừa thấy mặt là thiên lôi câu địa hỏa, lập tức trộn lẫn một chỗ.