Chương 29. Tương Sơn đạo trưởng của Vô Cực Quan

Vương Hồ Tử sau khi nghe xong, trước mắt sáng ngời, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, lại héo, uể oải nói: “Không thể được, nếu không tiên sinh lại trừng phạt ta.”

“Việc này có quan hệ gì, nàng ấy tự mình hiến thân, Thiên Vương lão tử cũng không quản được, toàn bộ xem bản lĩnh của ca ca ngài.” Lưu Kỳ cười không có hảo ý, liền loạng choạng rời đi.

Trở về đi qua phòng Mạc Ly, Lưu Kỳ còn cố ý thả nhẹ bước chân, nghiêng tai nghe thanh âm bọn họ trong phòng, không khỏi cười nhạt một tiếng, quốc sư đưa phu nhân ra ngoài thế nhưng cũng không làm chuyện vui vẻ, vậy còn mang ra làm cái quỷ gì a.

Lưu Kỳ không biết, chuyện hắn vừa mới nghe từ miệng Vương Hồ Tử, Mạc Ly sớm đã biết rồi.

Mạc Ly không chỉ hỏi người trấn trên về biểu hiện của Vương Hồ Tử, hắn còn hỏi Địa Tiên tinh quái địa phương, hành động của Vương Hồ Tử không trốn nổi đôi mắt bọn họ, cho nên Mạc Ly mới có thể kiên trì tự mình đi trên đường hỏi những người khác, chính là muốn hỏi những người từng bị Vương Hồ Tử đối đãi đặc thù đó, các nàng gật đầu vẫn không tố giác hắn, hắn mới buông tha Vương Hồ Tử.

Mạc Ly ngủ không sâu, từ khi Lưu Kỳ đi qua cửa hắn liền bừng tỉnh, đánh giá thời gian, không khỏi lắc lắc đầu, ngày mai phỏng chừng phải đi gọi hắn ta rời giường.

Mạc Ly cúi đầu hôn hôn mặt tiểu tức phụ, kéo chăn, nhắm mắt ngủ.

“Tháng giêng, tân nhân cười, nhấc lên khăn đỏ, bốn cánh môi chạm nhau. Lột ra áo cưới đỏ, lộ ra ngực trắng to, tỷ nhi xấu hổ, tỷ nhi xấu hổ, kêu lang quân chớ có nháo…” Lưu Kỳ nhẹ nhàng hát tiểu khúc, một khúc không hát xong đã ngáy khò khè.

Đúng như Mạc Ly sở liệu, ngày thứ hai thiếu chút nữa làm cho khách điếm đập vỡ cửa, mới đánh thức thằng nhãi này, đương nhiên cũng không phải tự hắn đập, Vô Cực Quan ở cách đây mấy dặm có hai tiểu đạo sỹ tới, nói vâng lệnh thầy đến thỉnh hắn đi Vô Cực Quan một chuyến.

Mạc Ly và Tương Sơn đạo trưởng của Vô Cực Quan quen nhau từ mười năm trước lúc cạnh tranh vị trí quốc sư, về sau luận đạo ông ta cũng ở đó. Ba năm trước đây bởi vì chuyện Vương Hồ Tử, tri huyện cầu ông ta đến cửa, bởi vậy bọn họ còn từng đấu pháp, tuy sau đó giải thích vì không biết mới động tay, nhưng rốt cuộc tổn thương hòa khí, quan hệ nói kém không kém, nói tốt càng là chưa tới.

Vốn không tính toán đi, nhưng rốt cuộc người ta phái đồ đệ tới mời, không đi thì nói không nổi, đoàn người thay đổi phương hướng, đi Vô Cực Quan.

Lưu Kỳ bởi vì say rượu, bị đánh thức liền ồn ào kêu đau đầu, lên xe ngựa lại bắt đầu ngủ, tiếng ngáy không ngừng, phiền nhiễu đến nhức óc.

Thu Nhuyễn Nhuyễn dựa vào tay Mạc Ly, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Còn may chàng cũng không ngủ ngáy.”

Mạc Ly cười, duỗi tay niết mặt nàng, hỏi: “Nếu ta cũng ngủ ngáy, Nhuyễn Nhuyễn nên làm thế nào cho phải?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Vậy chỉ có thể nỗ lực quen đi.”

Đáp án này làm Mạc Ly thực vừa lòng, cười lại nhéo nhéo mặt nàng.

Mãi cho đến cửa Vô Cực Quan, Mạc Ly mới đánh thức Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ xoa xoa nước miếng khóe miệng, mơ mơ màng màng nhìn nhìn bảng hiệu Vô Cực Quan nạm vàng, ngơ ngẩn một hồi lâu mới phản ứng lại, đây là tới chỗ nào.

Lưu Kỳ và Thu Nhuyễn Nhuyễn ở tiền thính uống trà, Mạc Ly được đạo đồng mời đi hậu viện, Lưu Kỳ buồn bực, sao lão đạo này còn nhận không ra người? Tiểu đạo quan đãi khách cũng thật qua loa, không lưu lại đạo đồng hầu hạ.

Lưu Kỳ ngồi trong chốc lát, đã ngồi không yên, hỏi Thu Nhuyễn Nhuyễn: “Phu nhân, muốn đi ra ngoài một chút hay không?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn do dự nói: “Vậy không tốt đâu, vẫn nên ở chỗ này chờ tướng công đến rồi hẵng đi.”

“Ta đây đi ra ngoài tản bộ.” Lưu Kỳ nói muốn đi, Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, vẫn đi theo, nói: “Ta đi chung cùng ngươi thôi.”

Ở địa phương xa lạ, nàng có chút không dám đợi một mình, vẫn nên đi theo Lưu Kỳ, ít nhất còn tính là quen thuộc, không lo cái gì.

“Cùng đi thật ra cũng được, bất quá phu nhân người cách xa ta một chút, ta sợ quốc sư nhìn thấy sẽ chém ta.” Lưu Kỳ chân dài vượt lên, kéo ra khoảng cách với Thu Nhuyễn Nhuyễn. Lưu Kỳ dù sao cũng không thể ngờ được chính mình một ngày nào đó sẽ chủ động kéo ra khoảng cách với một nữ nhân, rốt cuộc hắn chính là hỗn đản đến Hoàng Hậu cũng từng ngủ rồi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn có bộ dáng này, nhưng thật ra tò mò, hỏi: “Vì sao ngươi lại sợ tướng công ta như thế?” Rõ ràng chàng cũng không phải người xấu, ừ… lúc trầm mặt vẫn rất là dọa người.

“Phu nhân, nói giống như ngài không sợ vậy.” Lưu Kỳ liếc nàng một cái.

Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, nhớ tới trước kia ở chung cùng hắn, đúng, cũng đúng, cùng hắn viên phòng rồi mới chậm rãi tốt lên.

“Phu nhân, ngài lại sợ quốc sư làm gì?” Lưu Kỳ giao câu chuyện về cho Thu Nhuyễn Nhuyễn.

Sợ hắn làm gì? Sợ hắn mặt lạnh, sợ bị hắn ghét bỏ, sợ hắn không cần nàng.

Thu Nhuyễn Nhuyễn không trả lời, Lưu Kỳ âm thầm nghĩ nghĩ, là cái gì làm phu nhân sợ quốc sư như thế? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một chuyện, nhất định là quốc sư ở trên giường quá mạnh, phu nhân này thân mình nhỏ yếu, cơ bản ăn không tiêu!

Sách! Lưu Kỳ não bổ như thế, trong lòng kêu ầm lên, cầm thú a!

Thu Nhuyễn Nhuyễn mang theo nón màn che, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, một hồi lâu mới nói: “Đó là trước kia, hiện tại, hiện tại mới không sợ hắn đâu.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nói rất không tự tin, bất quá nàng đối với Mạc Ly là tin tưởng mười phần, hắn nhất định sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng!

Lưu Kỳ đang muốn nói chuyện, đột nhiên run lập cập, nói: “Sao lại cảm giác có chút lạnh?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn thay đổi sắc mặt, loại âm lãnh này nàng rất quen thuộc, có rất nhiều âʍ ѵậŧ ở gần đây.

“Trên người của ngươi còn mang theo bùa hộ mệnh?” Thu Nhuyễn Nhuyễn vội hỏi Lưu Kỳ.

“Đó là đương nhiên, đồ vật bảo mệnh, cũng không thể không mang.” Lưu Kỳ nói, đột nhiên sửng sốt, hỏi: “Phu nhân lời này có ý tứ gì?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhấp nhấp môi hơi run, thoáng nhấc nón màn che lên, nhìn nhìn chung quanh, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, nói: “Lưu Kỳ, ngươi mau kêu cứu mạng đi!”

Lưu Kỳ sửng sốt, theo bản năng muốn chạy trốn, mới vừa chạy hai bước đã dừng lại, nếu phu nhân xảy ra chuyện ở trong tay hắn, quốc sư không thể không xé hắn nha!

Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng vội kêu hắn: “Ngươi đừng sợ nha, ngươi có bùa hộ mệnh, ta có thánh chỉ, chúng nó không dám tới gần, ngươi cao giọng kêu cứu mạng, gọi tướng công tới là được.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn không biết vì sao Vô Cực Quan đột nhiên xuất hiện nhiều âm hồn như thế, chỉ có thể bảo Lưu Kỳ nhanh gọi Mạc Ly tới.

Toàn bộ mắt phải của Thu Nhuyễn Nhuyễn đã huyết hồng đáng sợ, nhìn càng giống yêu nghiệt hơn yêu nghiệt. Những âm hồn đó đều là người đột tử ngậm oán, oán khí tận trời, nếu không Lưu Kỳ cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Lưu Kỳ nghe Thu Nhuyễn Nhuyễn nói như thế, cất giọng hô lớn: “Quốc sư, cứu mạng a!”

Liên tiếp hô vài tiếng cũng không thấy thân ảnh Mạc Ly, Lưu Kỳ sắp khóc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội tiếp tục hô: “Quốc sư, có đăng đồ tử đùa giỡn tức phụ của ngươi!”

Hai người ở bên này sợ tới mức run cầm cập, Mạc Ly bên kia cũng vội vàng, biết Tương Sơn tìm hắn tới là không có chuyện gì tốt.

Việc này còn phải nói đến từ nửa tháng trước, lúc đó Tương Sơn đạo trưởng đi ngang qua thôn Điều Sa, nghe thấy hai hán tử trong thôn đang nói chuyện, trong đó một người là thợ săn, hắn nói hôm qua hắn săn thú ở trên núi phía bắc, gặp một việc lạ, vốn dĩ hắn đang đuổi theo một con hoẵng, vốn tưởng rằng rút dây động rừng đuổi không kịp, không ngờ vốn dĩ con hoẵng đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn để hắn trói lại.

Một người khác không tin, sao có việc lạ bực này. Tương Sơn đạo trưởng nghe nói mắt liền sáng lên, hắn đã sớm thăm dò ra phong thuỷ nơi đây thật tốt, chắc chắn có đại mộ trong đó, nhưng mỗi lần tiến vào núi đều không tìm thấy chỗ, nghe hán tử nói như thế, trong lòng liền có chủ ý, cho một thỏi bạc để hán tử dẫn hắn đi tới chỗ đó, quả thật là một cái huyệt mộ!

Chung quanh huyệt mộ đều có trận bát quái, là con hoẵng kia vô tình đυ.ng phải mắt trận, mới phá được trận bên ngoài cùng.