Chương 40. Dị văn ở huyện Thanh Thủy

Khách điếm đang chuẩn bị đóng cửa, chưởng quầy béo nhìn thấy hắn trở về, làm mặt quỷ nói: “Khách quan sao lúc này đã trở về? Là Noãn Hương Các không như ý?”

“Sao có thể chứ, cô nương Noãn Hương Các mỗi người dường như thiên tiên, đặc biệt là tú bà, vẫn còn phong vận, ngực kia, chân kia, mông kia, ý nhị kia, cũng không phải là tiểu nha đầu bình thường có thể so sánh được, huyệt ướt lại chặt, kêu đến giọng vừa ngọt lại câu nhân.” Lưu Kỳ tát pháo là há mồm liền tới.

Chưởng quầy béo vừa nghe hắn nói, mắt lập tức sáng lên, vội đi tới hỏi: “Khách quan đây là ngủ được tú bà?”

Lưu Kỳ không để ý gật gật đầu, chưởng quầy béo nhưng thật ra kích động, tức giận nói: “Tú bà không phải không tiếp khách sao! Lần trước ta ra năm trăm lượng bạc nàng cũng chưa đồng ý!”

“Năm trăm lượng bạc sao đủ, mỹ nhân cười ngàn hoàng kim, tiểu gia chính bỏ giá tiền cao.” Lưu Kỳ vỗ vỗ vai chưởng quầy béo, cà lơ phất phơ mà lên lầu.

Chưởng quầy béo sờ sờ đầu, ngàn hoàng kim là bao nhiêu tiền? Nhiều năm như thế, tú bà Noãn Hương Các chỉ tiếp đãi Hà viên ngoại và vị khách quan này.

Lưu Kỳ khoác lác với chưởng quầy xong tâm tình tốt hơn không ít, đi ngang qua phòng Mạc Ly, lại như thường lệ, đáng khinh mà đi nghe góc tường.

Chỉ nghe bên trong nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng khâu nữa, cẩn thận đôi mắt.”

“Nhanh, chỉ hai mũi.”

Mạc Ly buông quyển sách trên tay, duỗi tay vuột tóc mái bên má tiểu tức phụ kéo ra sau tai, nắm vành tai nhỏ xoa nhẹ.

“Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn, tên này lấy thật chuẩn xác.”

“Đừng nháo.” Thu Nhuyễn Nhuyễn đẩy tay hắn đang tác loạn ra.

Mạc Ly thu tay, thật ra không nháo nàng nữa, nhìn nàng nghiêm túc may quần áo, xiêm y này là lúc đối phó ma cọp vồ bị rách ra.

Thu Nhuyễn Nhuyễn chịu đựng nóng rát ánh mắt hắn mà tiếp tục khâu, sao không biết đây là hắn muốn, hôm nay lúc ở trên xe ngựa thay quần áo, đã đè nặng nàng mà hôn, nếu không phải e ngại Lưu Kỳ ở đó, thế nào hắn cũng phải ở chỗ đó tới một hồi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn hơi hơi đỏ mặt, trộm dùng dư quang nhìn nhìn giữa hai chân, quả nhiên, cái lều lớn đã phồng lên, nhìn sắp đâm thủng đũng quần.

Động tác nhỏ này của nàng đương nhiên không tránh thoát được Mạc Ly đang nhìn chằm chằm vào nàng, Mạc Ly cởϊ qυầи ra, hai ngón tay nắm lấy gốc cây gậy thịt cứng rắn, đỡ nó chọc chọc vào đùi tiểu tức phụ trắng bóng.

“Đừng nháo nha, khéo lát nữa kim chọc vào tay.” Thu Nhuyễn Nhuyễn trừng hắn.

Mạc Ly ngoan ngoãn lấy ra đồ vật làm ác, tự mình cầm lấy giật giật trên dưới, lại buông ra.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn một cái, hỏi: “Sao không làm?”

“Tự mình làm không dễ chịu, không thoải mái như Nhuyễn Nhuyễn làm cho.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt không nói lời nào, khâu xong mũi cuối cùng một chút, dùng răng cắn đứt sợi chỉ, mở ra nhìn nhìn, xác nhận khâu xong mới thu kim chỉ.

Thu Nhuyễn Nhuyễn mới vừa buông kim chỉ, đã bị người nào đó ôm vào trong ngực, cái hôn nóng bỏng dừng ở trên cổ nàng, làm nàng nhịn không được thở nhẹ.

Lúc này Thu Nhuyễn Nhuyễn không ngăn cản hắn, tùy ý hắn đè ở trên giường, lột đến tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, rơi xuống một cái lại một cái dấu hôn khó kìm lòng nổi.

Lưu Kỳ nghe đến đây liền thôi, hắn sợ nếu còn nghe tiếp thì hắn lại muốn đi Noãn Hương Các tìm nữ nhân.

Editor: Lưu kỳ ko nghe góc tường tiếp nên các sắc nữ kô còn thịt ăn.

Lưu Kỳ lắc đầu thở dài, ân ái có tình và vô tình quả thật là khác nhau, quốc sư và phu nhân, cách một cánh cửa cũng có thể cảm thụ được bọn họ tình chàng ý thϊếp ngọt ngọt ngào ngào. Còn hắn, đi tìm cô nương hoàn toàn là vì tiết dục, từ trước đến nay trực tiếp thao. Tuy hắn hâm mộ tình cảm của quốc sư và phu nhân, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến quãng đời còn lại từ nay về sau chỉ ngủ với một nữ nhân, hắn liền không hâm mộ nữa, có thể nào vì một đóa hoa tươi mà từ bỏ toàn bộ vườn hoa đâu!

Lưu Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy không nên về khách điếm, ngày mai lại phải tiếp tục lên đường, còn không biết bao lâu mới có thể đến nơi đặt chân tiếp theo đâu, lại phải cách mười ngày tám ngày không chơi được nữ nhân, ngẫm lại liền sầu người.

Lưu Kỳ lăn long lóc bò dậy, đi giày lại ra khỏi khách điếm, chưởng quầy béo đuổi theo hắn hỏi: “Khách quan đây lại đi chỗ nào?”

“Tiểu gia cảm thấy vừa mới chơi không đủ, tính toán lại đi chơi một chút, chưởng quầy có muốn cùng đi?”

“Cùng đi!” Chưởng quầy béo một lời đồng ý, hai người kề vai sát cánh lại đi Noãn Hương Các.

Hai người một đường tham khảo các cô nương Noãn Hương Các trên giường công phu như thế nào, Lưu Kỳ đi theo chưởng quầy béo là khách hàng cũ, mới biết được nơi này so với Noãn Hương Các trong kinh thành các thể loại chỉ nhiều chứ không ít hơn, khó trách có thể được chưởng quầy béo tôn sùng như thế.

Lúc này Lưu Kỳ không để người ta thông báo cho Đông Họa, đi theo chưởng quầy béo thể nghiệm phong tình địa phương một phen.

Huyện Thanh Thủy sở dĩ gọi là huyện Thanh Thủy là bởi vì trong huyện có một con sông lớn, từ nam đến bắc chảy xuyên qua huyện Thanh Thủy. Sông lớn này thanh triệt thấy đáy, người trong huyện đều gọi là sông Thanh Thuỷ, huyện cũng gọi là huyện Thanh Thủy. Noãn Hương Các xây ở bờ sông, có một bộ phận còn xây ở trên sông, một tầng phía dưới lại còn trực tiếp vòng ra một đoạn sông, làm thành uyên ương trì nổi danh của Noãn Hương Các, vào mùa hạ đặc biệt được mọi người hoan nghênh.

Về cái nơi tắm uyên ương này còn có mấy lời đồn hương diễm, nói vào đêm hè nào đó, không biết vì sao khách nhân không nhiều lắm, lại không có một ai đi xuống dưới tắm uyên ương.

Một kỹ nữ tên là Xuân Tình lúc màn đêm buông xuống trông bể tắm uyên ương, vẫn luôn không có ai tới, nàng nhàm chán mà ngủ gà ngủ gật. Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nàng cảm giác có đồ vật gì đang từ giữa hai chân nàng, chui vào trong cơ thể nàng. Nháy mắt nàng bừng tỉnh, vội từ trong nước đi lên, liền thấy có một con lươn to bằng ngón cái chui vào bên trong khe thịt giữa hai chân. Nàng sợ hãi hét ấm lên, vội duỗi tay túm cái đuôi lươn đang đong đưa, lươn trơn khó bắt được nào có dễ dàng túm ra, ở trong tay nàng, lươn vặn vẹo vài cái lại chui vào huyệt.

Kỹ nữ sợ đến mức kêu cứu mạng, nhưng mà không ai nghe thấy thanh âm nàng kêu cứu, nàng có thể rõ ràng cảm giác được trong cơ thể mình con lươn đang vặn vẹo, tuy là hoảng sợ đến không được, nhưng vẫn dần dần từ đó cảm giác được kɧoáı ©ảʍ khó có thể mở miệng, là cảm giác buổi tối mỗi ngày đều trải qua mà nàng quen thuộc.

Hết thảy chuyện không thể tưởng tượng này làm nàng có môt phỏng đoán lớn mật, chẳng lẽ là lươn tinh trong nước này tư xuân?

Toàn bộ phản kháng kêu cứu đều không có tác dụng, nội tâm Xuân Tình từ bỏ giãy giụa, bị người chơi cũng là chơi, bị súc sinh chơi cũng là chơi, chỉ cần nó không tônt thương tính mạng là được rồi.

Xuân Tình nghĩ, bất tri bất giác thế nhưng lại sa vào kɧoáı ©ảʍ ở dưới thân, lươn ở bên trong qua lại cũng không phải là thứ đồ kia của nam nhân có thể so sánh được. Nó quay người mấy cái liền đưa Xuân Tình lên cao trào. Lúc Xuân Tình ý loạn tình mê, cảm giác lươn chui ra, thình thịch rớt vào trong nước. Xuân Tình cho rằng đã kết thúc, từ trên mặt đất bò dậy, liền thấy đột nhiên nước quay cuồng sôi trào, tựa như bị đun lên. Không chờ Xuân Tình phản ứng lại, từ trong nước chui ra một người, người nọ nửa người trên là hình người, nửa người dưới lại là đuôi rắn, thân trên trần trụi tràn đầy vảy lấp lóe lãnh quang, đôi mắt là dựng đồng khác với thường nhân, miệng khép không được, đầu lưỡi phân nhánh thỉnh thoảng dò xét ra ngoài.

Xuân Tình sợ tới mức mềm chân, tiếng kêu cứu mạng nghẹn ở trong cổ họng không ra được, vừa mới đâu phải là lươn, rõ ràng là con rắn nhỏ!

Yêu nghiệt thân người đuôi rắn từ trong nước đi lên, từ trên cao nhìn xuống Xuân Tình, đuôi rắn đột nhiên xách một chân nàng lên, bụng dưới xuất hiện hai cái nhục côn khác với thường nhân, trong tiếng Xuân Tình kêu hoảng sợ cắm vào thân thể của nàng.

Xuân Tình bị dọa đến hôn mê, tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Nàng đang ngủ ở trong phòng mình, theo tỷ muội của nàng nói là tối hôm nàng qua té xỉu ở bên bờ sông, được người ta ôm trở về phòng, Xuân Tình phát ngốc, đến tột cùng là mộng hay là thật sự phát sinh?

Chuyện này không biết thế nào mà truyền rộng ra, là thật hay giả, đương sự Xuân Tình cũng không biết, dù sao về sau không có ai gặp lại tình huống này nữa.