Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nghe xong dự báo, Tạ Hoài An hoàn toàn mất đi ý thức.

Y ngủ đến trời u đất ám, tỉnh dậy lại ngủ nướng thêm vài giấc, cuối cùng mở mắt ra, phát hiện mình vẫn nằm trên chiếc giường nọ, cuối giường có một nữ quan đeo mạng che mặt canh giữ.

Nữ quan mặt mày lãnh đạm, tác phong thoả đáng mà nhanh nhẹn.

Nàng nói nàng là nữ hầu thϊếp thân mới chuyển đến Lan Trì Cung, chờ được Tạ Hoài An đồng ý mới gọi y sư đến chẩn mạch, sau đó lau mồ hôi, cho y uống thuốc, thay quần áo mát mẻ, động tác liền mạch lưu loát..

Tạ Hoài An đờ đẫn để mặc cho nữ quan loay hoay, từ giường đến ghế, lại chuyển sang ghế quý phi làm đẹp.

Trong khoảng thời gian này, những tỳ nữ phụ trách bưng chậu thay nước đều quỳ rạp xuống đất, trong lúc làm việc không dám phát ra tiếng động thừa thãi nào.

"Chủ nhân, hôm này dùng đậu tắm xạ hương Huyền Cơ Các mới phối ra hay là đậu tắm thiên kim người thường dùng?"

Giọng điệu của nữ quan cũng bình thản như vẻ mặt của nàng: "Bột ngọc trai được thêm vào công thức xạ hương, trong thiên kim có thêm vài vị thuốc được Thái Y Viện phê duyệt."

"Như thường đi..." Tạ Hoài An khàn khàn nói, đây là câu đầu tiên sau khi tỉnh lại.

Y giả vờ ngái ngủ, liếc nhìn những chiếc bình bằng vàng chói lọi, mấy món đồ bằng lưu ly và phấn hương trên tay các tỳ nữ.

Cái gì đây? Sau một lúc lo lắng, Tạ Hoài An nhận ra rằng tất cả những gì y phải làm là nằm xuống, căn bản không cần động tay.

Chải chuốt trang điểm mất một lúc lâu, khi đang bôi dầu hoa quế lên tóc, Tạ Hoài An nheo nheo mắt, thoáng mơ thấy mình biến thành một con lợn bóng loáng đang chờ bị quay.

Tiếp đó, những cung nhân mang phần thưởng hoàng đế ban cho đánh trống thổi kèn mà xếp hàng đi vào Lan Trì Cung.

Hai mươi chiếc rương lớn chứa đầy bảo vật quý hiếm xếp thành bốn hàng, thái giám truyền tin kéo dài giọng, nói nghe tin thị quân tỉnh lại, bệ hạ ban thưởng.

Tạ Hoài An được nữ quan đỡ đứng ở cửa đại điện đón hắn, chờ cung nhân đọc xong danh sách lễ vật, hắn lại suýt nữa ngất đi.

Hoàng đế nói:

Trong Vĩnh An cung có rất nhiều chuyện kỳ

lạ, không phải chưa từng thấy qua. Thị quân thân thể yếu ớt, dạo quanh quỷ môn quan một vòng, nhờ có trời xanh chúc phúc mới có thể trở về. Tất cả những người trước đây phục vụ không chu đáo đều bị thay thế, người mới đến phải làm việc cẩn thận. Thị quân vẫn sẽ là chủ nhân của Lan Trì Cung và là thê thϊếp duy nhất của Thuận Thiên đế.

Tạ Hoài An đoán được ý của Hồng Diệu, trong lòng căng chặt bỗng chốc nhẹ nhõm.

Nam phi sống lại hữu dụng hơn nam phi đã chết, Hồng Diệu không có ý định chém đầu y ngay.

Vấn đề hồi sinh từ cõi chết bị áp xuống, những tội Tạ thị quân đã phạm phải trước đó vẫn chưa bị phơi bày. Ngoài mặt hắn là nam phi độc chiếm sủng ái của vua, những người quen biết với Tạ thị quân trước đây đều bị thay thế.

Nữ quan mới có lẽ là tai mắt của Hồng Diệu, nhưng không sao, muốn giám sát thì giám sát đi, y không phải nhân vật nguy hiểm gì——

Hệ thống không đưa ra giới hạn thời gian của nhiệm vụ, thông tin được cung cấp cũng không đầy đủ. Trong tình huống này, tất nhiên vẫn là sống hai ngày thoái mái vô ưu vô lo đi.

"Hôm nay thị quân trầm mặc quá, ngài cảm thấy chỗ nào không vừa ý sao?"

Nữ quan Không Thanh sắp xếp người thu dọn phần thưởng, đỡ Tạ Hoài An đi dạo ở hành lang: "Bệ hạ cảm thấy có lỗi với biến cố lớn mà ngài gặp phải, đặc biệt sai nô tỳ đi theo bên cạnh, tuỳ ngài sai bảo."

"Ừm... để ta nghĩ xem." Tạ Hoài An nuốt nước miếng, suýt chút nữa nói "Không, mọi chuyện đều ổn cả".

Từ những mảnh ký ức vụn vặt về cuộc sống của Tạ thị quân do hệ thống đưa ra, có thể thấy rằng nguyên thân thích xác minh địa vị của mình bằng cách làm khó người khác và đòi phần thưởng.

Nếu đã ở trước mặt hoàng đế chết đi sống lại, Tạ Hoài An nghĩ có lẽ không cần phải cố diễn cho giống nguyên thân. Thay đổi tính cách đột ngột có thể khiến người khác bị doạ, tốt hơn hết nên tuần tự từng bước để gửi tín hiệu "có biến hoá nhưng vô hại" cho Hồng Diệu.

"Có nhạc cụ thì tốt quá..." Tạ Hoài An nhẹ nhàng nói: "Hôm nay thực sự rất oi bức, nghe nhạc một chút có thể gϊếŧ thời gian."

"Nhạc cụ..." Nữ quan Không Thanh dừng một chút, "Thị quân thích cái nào? Lễ Nhạc giám toàn là những thứ thô to cồng kềnh, trân phẩm đều cất trong Khâm Thiên Giám, nếu thị quân muốn..."

"Ngươi không cần đi Khâm Thiên Giám để tìm." Tạ Hoài An vội vàng nói rõ, Khâm Thiên Giám là nơi thiên sư phụ trách, hắn không muốn có bất kỳ dính líu gì với thiên sư.

"Ta cũng không hiểu những thứ này... Có cái nào có thể kéo bằng cung không?"

"Cái này bình thường không hay thấy, hiện tại nô tỳ đi tìm." Không Thanh nói.

"Đa... khụ khụ..." Tạ Hoài An theo thói quen muốn nói cám ơn, nhưng mới nói một chữ liền cảm thấy không đúng, ho khan vài tiếng để che đậy, "Ta không đi, nằm nghỉ ở đây, ngươi bận việc của ngươi đi, không cần để người lại."

Không Thanh cúi đầu đáp lại. Nàng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, đỡ Tạ Hoài An ngồi xuống xong bưng ra một ít trái cây.

Sau khi mọi người rời đi, Tạ Hoài An liếc nhìn trái phải, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, dùng sức xoa xoa mặt.

"Hệ thống, Thống Thống? Ngươi có ở đó không?" Tạ Hoài An gọi trong đầu.

Không có câu trả lời, sự xuất hiện của hệ thống đêm qua giống như một giấc mơ.

Ngồi trong đình, Tạ Hoài An ngẩn người nhìn bầu trời Đại Cảnh, cúi đầu nghiên cứu lòng bàn tay, nắm chặt rồi thả ra.

"Ta thật sự còn sống..." Y lẩm bẩm nói, khóe miệng dần dần nhếch lên, lộ ra hai cái răng trắng, "Hình như ta cũng không hoàn toàn mất trí nhớ... Nếu kí©h thí©ɧ một chút liệu có thể nhớ ra không? "

Tạ Hoài An nhắm mắt lại, bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Ký ức của y dường như bị rò rỉ, mơ hồ cảm thấy mình có thể nhớ tới cái gì đó, vừa rồi yêu cầu một cái nhạc cụ cũng là vì cảm giác chính mình có lẽ sẽ yêu cầu như vậy.

Nghĩ tới đây, Tạ Hoài An trong lòng chợt lóe, dựa theo trực giác làm ra động tác Yeah, cong cong ngón giữa cùng ngón trỏ, lẩm bẩm nói: "Con thỏ nhỏ ngoáy lỗ tai, một lần đúng, hai lần không."

Sau đó, vẫn theo trực giác của mình, y lật ngược hai tay, hai ngón tay bắt chước bộ dáng đi đường: "Đây là người tí hon, muốn ra ngoài đi dạo."

Cảm hứng tới đó thì dừng lại, không có mảnh ký ức mới nào xuất hiện. Tạ Hoài An ngơ ngác nhìn hai tay mình: "Đây là cái gì, trước đây ta từng chăm sóc trẻ con sao?"

"Quên đi, bây giờ ta phải làm sủng phi, sủng phi thì phải làm gì... "

Tạ Hoài An ngồi ngay ngắn trong đình, lưng thẳng tắp, cằm hơi rụt lại, mỉm cười ngắm nhìn sắc trời. Ngồi được một lúc, lưng dần dần hết thẳng nổi, càng ngày càng dựa vào cây cột phía sau.

"Mệt mỏi quá, nằm xuống rồi tính."

Vĩnh An Cung cạnh núi, Thanh Lương Điện.

Thanh Lương Điện là nơi hoàng đế nghỉ mát hóng gió. Ngoài điện tiếng nhạc trong trẻo, trong điện không khí căng chặt.

Hồng Diệu mặc hắc bào thêu long văn, eo mang đai lưng điệp tiệp, chân đi ủng cao, tư thái phóng đãng dựa vào trên giường. Hắn nắm chặt trong tay một khối cầu bằng gỗ mài đến tròn vo, dưới ánh đèn nhìn từ nhiều góc độ khác nhau, xung quanh rải rác vụn gỗ và tranh lụa vẽ mỹ nhân, một lão thái giám khom người bưng khay đứng bên cạnh hắn.

*Đai lưng điệp tiệp:Quốc Sư Xinh Đẹp Online Giải Cứu Thế Giới - Chương 2"Thớ gỗ cần mịn hơn, mặt này cũng phải mài nhẵn... Chậc, mùi hôi này từ đâu ra vậy?" Hồng Diệu không ngẩng đầu, cười nói: "Doãn công công, sao ngươi còn chưa đi. "

Lão thái giám giật giật khóe miệng, bày ra một bộ dáng tươi cười: "Đại nhân, việc này không đợi ngài đâu."

Lão thái giám nâng khay đựng tranh lụa lên: "Nếu như những cô nương trước kia không lọt vào mắt xanh của bệ hạ thì ở chỗ lão nô vẫn còn một đám, đều là mỹ nữ xuất thân bần hàn nhưng trong sạch, có người biết tung hứng, một số người có thể làm đồ gỗ. Nếu bệ hạ coi trọng những người xuất thân từ tầng lớp thấp, có thể chọn vài người trong số họ."

Hồng Diệu chậm rãi xoay tròn quả cầu gỗ, lâu đến mức lão thái giám khom mỏi lưng, tự nhủ: "Không được, không đạt yêu cầu."

Lão thái giám nhéo giọng nói: "Bệ hạ, đây đều là tâm nguyện của Thiên sư, Tạ thị quân dung mạo tốt, nhưng thứ nhất là trái với quy củ độc chiếm hậu cung, thứ hai là không thể sinh hạ long tử. Thiên sư muốn lão nô lo nghĩ cho đại sự của ngài, nô..."

Hồng Diệu nhặt một thanh gỗ mỏng từ đống gỗ vun, chọc vào cằm của lão thái giám ép lão ngẩng đầu.

"Há miệng..."

Lão thái giám thở hồng hộc, lỗ mũi phập phồng.

Hồng Diệu nói: "Thánh ý của phụ thân ta hiểu rõ nhất, đến lượt ngươi ở đây khua môi múa mép sao? Nhìn thấy quả cầu này không? Đi ra ngoài dùng miệng đón lấy, đón không được thì ăn."

Hồng Diệu lắc cánh tay hai lần, đột nhiên ném ra ngoài, quả cầu gỗ vẽ một đường vòng cung bay ra khỏi đại điện.

"Được rồi, công công già cả mắt mờ, chọn người không xong, bóng cũng không đuổi kịp, còn không mau qua bên kia ngậm liếʍ sạch sẽ?"

Lão thái giám mấp máy môi, miệng như có đờm, vội vàng đuổi theo quả cầu.

Hồng Diệu khẽ vỗ tay.

Một tên thái giám mặt tròn đang chờ ở ngoài điện, nghe thấy tiếng động liền ôm một chồng sách đi vào. Hắn nhìn tranh lụa mỹ nhân vứt đầy đất, cũng không sợ hoàng đế, hàm hậu thành thật nói: "Lại có người muốn thuyết phục bệ hạ nạp phi?"

"Dung chi tục phấn, không đẹp bằng một sợi tóc của thị quân." Hồng Diệu chỉ ra.

Thái giám mặt tròn tươi cười bất biến, dẫn Hồng Diệu vào nội thất, lấy ra một cây đao cỡ ngón tay cái, cắt sách nhỏ ra, cung kính đưa những trang giấy ẩn giấu bên trong cho Hồng Diệu.

"Đây là thư từ Lan Trì Cung..." Thái giám mặt tròn nhỏ giọng nói: "Không Thanh cô nương nói, Tạ thị quân thấy bệ hạ ban thưởng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ xin một nhạc cụ, nói là có dây cung. "

Hồng Diệu cầm lấy tờ giấy.

Trên tờ giấy mỏng được gấp lại có bút tích của nữ nhân, ghi chép tỉ mỉ lời nói và hành động của Tạ thị quân từ khi y thức dậy vào buổi sáng, đồng thời đánh dấu những điểm khác biệt so với trước đây, chẳng hạn như sở thích ăn kiêng.

Hồng Diệu đọc từng dòng, đầu ngón tay gõ vào nơi ghi muốn nhạc cụ vài lần, không rõ hỉ nộ hừ một tiếng.

Thái giám mặt tròn chờ một lát, đề nghị nói: "Bệ hạ, trong cung đều là nhã nhạc, tìm đâu ra đồ vật như vậy. Ẩn tộc phía Bắc thiện dùng cung, hay là thuộc hạ tra theo hướng này?"

Tên thái giám mặt tròn này là một thái giám giả mạo, thân phận thực sự của hắn là ám vệ trung thành của Hồng Diệu. Vĩnh An Cung biết Tạ thị quân phản bội, cũng biết rằng Hồng Diệu chừa cho Tạ thị quân một con đường sống, chỉ để hắn và nữ quan che mặt Không Thanh âm thầm giám thị.

"Không cần điều tra, nghĩ cách tìm cho y..." Hồng Diệu nói, "Thị quân là ái phi của trẫm, trẫm sủng ái hắn, muốn thỏa mãn hắn, nhớ nhung mỗi khi hắn cười."

"Thuộc hạ đã hiểu..."

Ngày hôm sau, Hồng Diệu vẫn ở lại Thanh Lương Điện.

Thái giám mặt tròn chiêu mộ một đám nghệ sĩ xiếc ngoài điện, biểu diễn vài màn nhảy cầu nhảy dây sôi nổi, sau đó mang theo mật thư mới nhận được vào trong điện bẩm báo.

"Bệ hạ, nhạc cụ đã được tặng, Lễ Nhạc giám đã thông báo cho các giám tìm kiếm khắp nơi, ở dịch đình tìm được một cái hề cầm." Thái giám mặt tròn làm thủ thế so lớn nhỏ, "Dài chừng một thước rưỡi, có hai dây, được bọc bằng da trăn, đáp ứng yêu cầu của Tạ thị quân."

Hồng Diệu mở tờ giấy ra.

Bên trên viết khi Tạ thị quân nhìn thấy đàn, biểu tình mờ mịt, một hồi lại bật cười, tiếp đó y quên đàn, bắt đầu nghịch những thứ khác.

Có lẽ là bởi vì sức khỏe tốt lên, Tạ thị quân ngày hôm đó không chịu ngồi yên mà đi dạo trong cung. Hắn để tiểu tỳ nữ giải thích tỉ mỉ công dụng của từng hộp phấn thoa mặt, xin giấy dùng phấn bôi bôi vẽ vẽ, ra ngoài ngắm bầu trời mấy lần, buổi chiều ăn thêm mấy đĩa đồ ăn vặt, còn lén lút đổ thuốc vào bồn hoa.

"Ngây thơ thuần khiết..." Hồng Diệu vò tờ giấy mỏng thành một đoàn rồi ném nó xuống nước.

Ngày thứ ba, mật thư mới gửi đến nói Tạ thị quân cầm đàn lên.

Khoảnh khắc Tạ thị quân cầm đàn, vô số ánh mắt tò mò từ trong tối ngoài sáng Lan Trì Cung đổ dồn đến.

Chỉ thấy Tạ thị quân quét sạch sự lười biếng, sáng trong như ngọc thụ đón gió, ôm đàn trong tư thế mà mọi người chưa bao thấy qua.

Y vươn một tay về phía trước, dùng tay trái đỡ lấy cán đàn bằng gỗ, đặt thân đàn ở trước mặt, đầu đàn đặt ở xương quai xanh, đầu hơi nghiêng, kéo cung ——

Suốt một buổi chiều, tiếng đàn chói tai như cưa gỗ, quạ bay tứ tán, không ai muốn lại gần.

Ngày thứ tư...

"Hôm nay Tạ thị quân không đánh đàn..." Thái giám mặt tròn khom người, dâng lên ghi chép mới, "Trong hoa viên Lan Trì Cung có một thủy đình, Tạ thị quân sai người sắp xếp một chiếc trường kỷ mềm mại, rảnh rỗi là ra đó nằm. Sau đó, hạ nhân phát hiện có rất nhiều lá cây bị xé, mặt đất đầy mảnh vụn."

"Theo như thư tín, thị quân không hề tỏ ra tức giận sau khi xé lá, còn cười hỏi xin quả vải?"

"Thuộc hạ đã xác minh qua. Không Thanh cô nương nói rằng mấy ngày nay tính khí của Tạ thị quân đã hoà hoãn rất nhiều. Suốt bốn ngày y không trừng phạt ai, cũng không kén ăn, còn khen thiện phòng vài lần. Xé lá cây chắc là do... chán."

Thái giám mặt tròn không dám nói ra suy nghĩ của mình. Hắn cảm thấy kết hợp với biểu hiện mấy ngày trước, Tạ thị quân xé lá không hề tỏ ra tức giận, càng giống như đang chơi đùa.

Năm ngày, sáu ngày, bảy ngày...

Đánh giá của Hồng Diệu ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng khịt mũi.

Mấy ngày nay Tạ thị quân sống rất thoải mái. Mỗi ngày hắn đều ngủ đến tận hừng đông, ăn uống xong xuôi liền đi lang thang trong điện ở Lan Trì cung đi dạo, hái hoa trêu chim, nằm trong thủy đình nhìn trời, phảng phất cung điện không phải là l*иg giam ăn thịt người, mà là sân vườn để vui chơi giải trí.

Nếu mọi biểu hiện là giả, người này thực sự quá mưu mô và không thể coi thường.

"Thuộc hạ vô năng..." Thái giám mặt tròn thấy Hồng Diệu cười, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

"Bệ hạ, hành vi của Tạ thị quân có chút kỳ quái, mỗi buổi tối đều ở trong thủy đình rất lâu, không có người bên cạnh hầu hạ, cũng không cho người thu dọn, có cần thuộc hạ dẫn người đi lục soát không?"

"Không cần, khởi giá."

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn đỏ như máu nhảy múa trong đôi mắt xanh lục của Hồng Diệu.