Chương 33: Thương Vong Thảm Trọng (2)

Người dịch: Whistle

Đây còn là ở trong tình huống được buff thêm “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh”. Nếu như ở trong tình huống bình thường, đám phản quân ô hợp này sẽ không thể chịu nổi một kích của Crimson Kỵ sĩ đoàn.

Có thể kiên trì đến hiện giờ toàn nhờ vào Huyết Nguyệt Kèn Lệnh đang khống chế khu thần kinh của đám phản quân, biến bọn hắn thành những cỗ máy chỉ biết gϊếŧ chóc.

Nhưng tà khí cuối cũng vẫn là tà khí, biến con người thành những cỗ máy gϊếŧ chóc thì sẽ có điều kiện hạn chế. Không chỉ phải dựa vào dược vật, mà còn có tác dụng phụ rất mạnh.

Cưỡng ép kích phát tiềm lực của một người thì sẽ không thể duy trì được lâu. Khi đạt tới giới hạn cực hạn mà cơ thể người có thể chịu đựng thì người đó sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Ngay cả người thúc giục Huyết Nguyệt Kèn Lệnh cũng sẽ bị tà khí phản phệ.

Mới vừa rồi còn là một tên tráng hán, nhưng khi thổi Huyết Nguyệt Kèn Lệnh xong đã biến thành một lão già tóc trắng. Nếu như lại kéo dài thêm một khắc nữa, sợ là gã này cũng chỉ còn lại một đống bạch cốt.

Nhìn như còn sống, nhưng trên thực tế cũng chẳng khác nào đã chết. Rất nhiều sinh mệnh chi lực đã bị thôn phệ, cộng thêm tà khí nhập thể, cơ thể của người này vốn không thể chịu nổi.

Không riêng gì “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh”, khi sử dụng tất cả thần khí trên lục địa Aslante này đều phải trả giá đắt, chỉ là đại giới của “Huyết Nguyệt Kèn Lệnh” nghiêm trọng hơn một chút mà thôi.

Nếu như không có nhiều điều kiện hạn chế như vậy, sợ là Huyết Nguyệt Giáo đã thống nhất đại lục từ hơn ba trăm năm trước rồi, căn bản không tới lượt Khô Lâu Hội ngóc đầu dậy.

Theo toàn bộ cao tầng của Khô Lâu Hội rút lui, tiếng kèn cũng lập tức biến mất trên chiến trường. Đám binh sĩ phản quân vốn đang khát máu cũng khôi phục lại vẻ thanh minh, sau đó liền lần lượt ngã lăn trên đất.



“Thắng rồi!”

Trên mặt của tất cả mọi người ở trên chiến trường chẳng có vẻ gì là vui mừng, tất cả mọi người biết rằng đây chỉ là mới bắt đầu. Không thể tiêu diệt được cao tầng của Khô Lâu Hội thì sẽ có ngày phản quân sẽ ngóc đầu trở lại.

Hudson đang kiểm kê lại thương vong, sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ. Mặc dù hắn vẫn luôn mang theo binh sĩ chạy ra vùng biên giới của chiến trường, nhưng tổn thất vẫn rất nặng nề.

“Bốn mươi bảy người chết trận, chín người mất tích, mười ba người bị trọng thương, hai mươi sáu người bị thương nhẹ”, đối với một đội quân chỉ có hơn năm trăm người mà nói, đây đã là thương cân động cốt.

So ra mà nói, tình huống của gia tộc Koslow còn khá tốt. Đám liên quân quý tộc đồng hành mới thật sự là thương vong thảm trọng.

Đối với liên minh thì việc tiêu diệt được bao nhiêu quân nông nô đã không còn quan trọng nữa, vấn đề mấu chốt là quý tộc Kỵ sĩ thương vong quá thảm trọng.

Là những kẻ mạnh nhất, xung phong nhanh nhất trên chiến trường, cho nên Kỵ sĩ quý tộc đã phải chịu đòn mãnh liệt nhất của xã hội.

Khi thành viên trong liên minh gặp lại nhau, tất cả mọi người đều chẳng còn hình tượng gì nữa. Những chiếc áo giáp xinh đẹp đã bị máu tươi nhuộm đỏ, người nào người nấy đều lộ ra sát khí làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Những gương mặt quen thuộc đã thiếu hơn phân nửa, đây là cảm thụ trực quan đầu tiên của Hudson. Trong nội tâm thì hắn lại âm thầm chúc mừng, may mắn là mình đủ “cẩu”. Nếu như vừa rồi mà xung phong theo bọn này thì không chừng hiện giờ hắn đã là một bộ thi thể đang nằm trên chiến trường rồi.

“Quả nhiên là mãng phu sẽ chết rất nhanh!”

Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng vẻ mặt của Hudson vẫn giống như những người ở đây. Chỉ trong một trận chiến mà đã mất nhiều chiến hữu như vậy, nếu như không biểu hiện ra đau thương thì còn là người sao?

“Mọi người chia ra tìm kiếm một chút, hỗ trợ thu liễm thi thể. Có gia thần may mắn còn sống thì giao cho bọn hắn mang về; Nếu như không có, vậy liền sắp xếp người đưa bọn họ một đoạn đường đi!”



Cảm xúc của Chels trầm xuống, nói.

Thương vong thảm trọng như vậy, xem như lão đại liên minh trên danh nghĩa, Chels đang cảm thấy áp lực như núi. Suy nghĩ một chút, ông ta liền cảm thấy phiền muộn, một vị lão đại như ông ta còn chưa mò được chỗ tốt gì thì chuyện phiền phức đã tìm tới cửa đầu tiên.

Chết nhiều người như vậy, ít nhiều gì cũng phải có một cái công đạo. Nếu như không thể xử lý được hậu sự của quân đồng minh, sợ là ông ta phải chết đuối trong nước bọt mất thôi.

Muốn giải quyết tốt hậu quả không chỉ phải thu liễm thi cốt, mà nhất định phải tranh thủ được chiến công cho đồng minh.

Mặc dù sau đó những gia tộc này sẽ tiến hành thay đổi gia chủ, không đủ lực để tham dự cuộc tranh đoạt lãnh địa tiếp đó, nhưng ít nhiều gì cũng phải tranh thủ được một chút tài nguyên đền bù.

Trên lý luận tới nói, chỉ cần dựa theo quy củ để giải quyết là được, nhưng người trưởng thành đều biết, quy định cũng là do con người chấp hành. Nếu như không có người hỗ trợ tranh thủ, cái gọi là đền bù thì cũng chỉ là một chuyện cười.

Những người khác có thể trốn, nhưng Chels nhất định phải ra mặt. Nếu không thì vị lão đại trên danh nghĩa là y sao có thể phục chúng được?

Danh dự của quý tộc lớn hơn trời, vì danh tiếng của gia tộc, Chels cũng chỉ có thể nhắm mắt tiến lên.

Đương nhiên, mọi chuyện đều có hai mặt. Mặc dù những vấn đề này rất phiền phức, nhưng nếu như có thể giải quyết được thì danh vọng trong giới quý tộc của ông ta cũng sẽ tăng mạnh.

Đám người, bao gồm cả Hudson, đều nhao nhao gật đầu, xem như chấp nhận lời đề nghị của Chels.

Đều là người lăn lộn trong giới quý tộc, thể diện thì vẫn phải cần. Chung quy cũng là đồng minh một tràng, những việc tiện tay như thu liễm thi cốt thì mọi người vẫn rất vui lòng ra một chút sức lực.