Chương 37: Thánh Mẫu Tâm Chết Vội

Người dịch: Whistle

Trên lục địa Aslante này cũng áp dụng đạo lý “Việc nhỏ mở đại hội, việc lớn mở tiểu hội”.

Mấy trăm tên quý tộc cùng nhau thương nghị đối sách, thảo luận đến tháng sau cũng chưa chắc là sẽ có kết quả.

Chuyện này đã được thể hiện trong hội nghị quý tộc của vương quốc. Cho dù là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng đều có thể thảo luận tầm năm ba tháng.

Sau khi trấn an toàn bộ đám quý, bao quát cả Hudson, mọi người liền bị mang vào trong đại sảnh cùng nhau ăn tối. Chỉ có một số ít đại biểu quý tộc là đi theo Bá tước Pierce rời đi.

Ngoại trừ Chels đại biểu liên minh ra thì còn lại đều là các phe quyền lực, có thể thấy được luật rừng được phát huy vô cùng tinh tế ở thế giới này.

Hudson cũng chẳng mong đợi gì vào kết quả của cuộc thảo luận này. Từ biểu hiện trước đó của Chels liền có thể thấy được ông ta đã không còn sức để tranh luận nữa.

Đương nhiên, có đại biểu tham gia thì vẫn sẽ tốt hơn là không có. Ít nhất cũng có thể đại diện cho mọi người bày tỏ những yêu cầu cơ bản.

Chung quy đều là quý tộc, tướng ăn trên mặt nổi không thể quá khó coi. Cũng phải cân nhắc đến sức ảnh hưởng của 100 vị tiểu quý tộc trong liên minh này.

Bất kể có suy giảm thế nào thì cũng phải cho một phần chiến công. Nhưng đánh giá cụ thể như thế nào thì phải xem cách cục của những vị ở bên trong.

Muốn mọi người tiếp tục bán mạng, vậy thì phải làm được công chính khách quan một chút.

Có lẽ vấn đề này không lớn, nhưng quan trọng là cuộc chiến kế tiếp sẽ được an bài như thế nào.

Vì để không trở thành bia đỡ đạn, Hudson liền không quan tâm đến việc ăn cơm, trực tiếp hóa thân thành một con ong mật nhỏ vất vả cần cù, không ngừng chạy qua chạy lại trong đại sảnh.



Đây cũng chính là khảo nghiệm quyền lực mềm của gia tộc. Hudson mang theo thư của Nam tước Redman không ngừng bái phỏng thân bằng cố cựu.

Mặc dù tình cảnh hiện giờ không thích hợp để giao lưu cảm tình, nhưng hỗn cái quen mặt vẫn là rất cần thiết. Không chừng khi đến chiến trường hắn còn phải dựa vào những mối quan hệ này để nhặt về một cái mạng.

Hudson không thể không thừa nhận nhân khẩu thịnh vượng chính là một ưu thế, chuyện khác thì tạm thời không nói, ít nhất là có rất nhiều thân thích.

Chỉ riêng là đồng tộc treo cờ hiệu của gia tộc Koslow thôi mà Hudson đã gặp được 3 người, một vị trong đó còn đang làm việc dưới trướng của Bá tước Pierce.

Những thành viên thân thích khác thì rất nhiều. Nếu như cứ khăng khăng nhận định thì có lẽ 1⁄3 người ở đây đều có thể xem như người một nhà.

Đương nhiên, có một số tài nguyên đều là của nhau. Trong tình huống không có xung đột lợi ích, tất cả mọi người cũng vui lòng xem đây là thời cơ kết giao thêm một số nhân mạch.

Suy cho cùng, xét theo tình huống trước mắt, có lẽ ngày mai liền sẽ phải xuất chinh. Sau khi được chứng kiến sự lợi hại của quân phản loạn, bây giờ không có người nào dám xem thường bọn chúng nữa.

Kết giao nhiều một chút nhân mạch thì sẽ không sai. Cho dù là tạm thời ôm đùi của Thần Hi chi chủ thì cũng còn đỡ hơn là không.

Sau một hồi, Hudson gần như đã giao tiếp với toàn bộ những vị quý tộc ở chỗ này. Nhưng chuyện này có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng thì phải xem thế cục phát triển.

Tổng thể mà nói, Hudson vẫn rất hài lòng. Cho dù tập đoàn quý tộc có xấu xa như thế nào thì bên ngoài mọi người vẫn là người khiêm tốn.

Trong tình huống đủ khả năng bán một cái nhân tình vẫn rất phổ biến trong giới quý tộc.

Lấy oán trả ơn không phải là không có, nhưng chỉ là cực thiểu số. Một khi bại lộ thì cũng đồng nghĩa với việc phải rời khỏi vòng tròn, suy sụp chỉ là vấn đề thời gian.

Mà những ân tình bày ở ngoài sáng kia là nhất định phải trả.



Hudson tùy tiện nhét mấy miếng thịt nướng vào miệng, uống một ly nước trái cây liền đi theo vô số người trở về.

Không phải là mọi người không nể mặt, thật sự là trận chiến ban ngày tổn thất quá nặng nề, bây giờ chính là lúc quân tâm hỗn loạn, chủ soái không thích hợp ở bên ngoài lâu như vậy.

Vừa bước ra khỏi cứ điểm, một mùi hương gay mũi nồng nặc phả vào mặt, làm cho người ta cảm thấy vô cùng chán ghét. Hudson nhìn về phía đám cháy dữ dỗi ở phía xa, suýt chút nữa là phun hết đồ ăn ra ngoài.

“Đốt cháy thi thể” cũng là một quá trình không thể tránh khỏi trên chiến trường. Cuộc chiến ban ngày rốt cuộc đã chết bao nhiêu người, chắc là cũng không có người biết, nhưng chắc chắn không là một cái con số nhỏ.

Mọi người không lựa chọn nhập thổ vi an, mà là đem đi đốt, không phải vì mọi người nắm được kiến thức vệ sinh khoa học, nguyên nhân chủ yếu là vì: ở cái thế giới siêu phàm này, thi thể cũng có thể biến thành lợi khí gϊếŧ người.

Đặc biệt địch nhân Khô Lâu Hội còn là một bộ phận của loại tà giáo kia, vạn nhất đối phương có Vong linh pháp sư thì những thi thể này chính là tai họa ngầm lớn nhất.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hudson mơ hồ còn nghe được những tiếng kêu thảm thiết, trong ngọn lửa dường như vẫn còn có bóng người đang lắc lư.

Trực giác nói cho Hudson biết rằng mình không nhìn lầm, đúng là có người còn sống đang bị thiêu cháy trong đó. Cơn phẫn nộ mới vừa dâng lên thì đã bị lý trí dập tắt.

Nếu như hắn không đoán sai thì chắc là những binh sĩ phụ trách đốt cháy thi thể đã sơ ý xem binh sĩ phản quân bị ngất xỉu là tử thi, chưa chém chết đã đưa vào trong thiêu.

Loại tình huống này, Hudson còn có thể nói gì?

“Đi qua bắt chuyện một cái, để cho bọn hắn trước khi thiêu thi thể phải chém vài đao?”

Cứu người là chuyện không thể nào.

Người đã bị tà khí ô nhiễm, cho dù có nhặt về một cái mạng thì cũng sẽ dần đánh mất bản thân, chậm rãi biến thành cỗ máy gϊếŧ chóc. Muốn cứu người, trừ phi có Mục sư cấp cao ra tay tinh lọc.