Chương 39: Quân Đoàn Số Năm (1)

Người dịch: Whistle

Nhờ vào dưới trướng nhiều binh lính, cộng thêm một chút công lao mà hôm qua lấy được, Hudson vinh dự được bổ nhiệm làm đoàn trưởng trung đoàn thứ 10 của quân đoàn số năm.

Chỉ là trung đoàn số mười này trông hơi thê thảm. Ngoại trừ đám ô hợp trung thành với Hudson ra, hắn còn được phân thêm sáu trăm nông nô binh vô chủ. Chuyện này làm cho đội quân hắn càng thêm xứng danh với “đám ô hợp”.

Thực ra thì tất cả mọi người đều chê sáu trăm tên nông nô binh này nên mới tiện nghi cho Hudson.

Nhờ vào chuyện này, trung đoàn thứ mười cũng trở thành trung đoàn duy nhất đầy đủ biên chế trong quân đoàn số năm, và cũng là một trong số ít trung đoàn có đầy đủ biên chế trong toàn bộ liên quân quý tộc.

Những trung đoàn khác của quân đoàn số năm đều chỉ có chừng hơn bốn năm trăm người, mà trung đoàn thứ 10 lại có 1000 ngàn người, có thể nói là hạc giữa bầy gà.

Những chuyện này đều là bị ép ra, trên danh nghĩa là quân đoàn, nhưng vào lúc chấp hành thì vẫn phải tôn trọng ý nguyện của các lãnh chúa quý tộc nhà mình.

Theo lý mà nói, dựa vào mối quan hệ trước đó, Hudson muốn tìm người tổ đội cũng không khó.

Nhưng cái xấu là hắn ở lại nắm giữ chức gì “Trung đoàn trưởng”.

Những người lăn lộn trong giới quý tộc có thể không có thiên phú quân sự, nhưng chắc chắn phải có đầu óc chính trị.

Người bình thường đều biết, vị trí trong quân đội càng cao thì quyền chủ động trong cuộc chiến sẽ càng lớn, cũng sẽ có ưu thế hơn trong việc tranh đoạt lãnh địa trong tương lai.

Chuyện dính đến lợi ích của bản thân, ai cũng không muốn nhượng bộ. Một đống trung đoàn không đầy biên chế hiện giờ chính kết quả mà mọi người đã thỏa hiệp.



Những gia tộc có thực lực hơi mạnh đều sẽ lựa chọn làm một mình. Những gia tộc có thực lực nhỏ yếu thì bị ép phải lựa chọn liên hợp.

Chẳng qua loại liên hợp này cũng chỉ là một tiểu đoàn thể do ba năm tên Kỵ sĩ tạo thành, số người tham dự cũng sẽ không nhiều.

Thứ tạo ra loại cục diện này vẫn là vì lợi ích. Liên hợp quá nhiều đồng minh, cho dù có lấy được lãnh địa thì cũng không đủ cho mọi người chia.

Nhờ vào biểu hiện trước đó, cộng thêm cờ hiệu của gia tộc Koslow, Hudson liền được mọi người cho rằng hắn có thực lực ăn một mình, nên bị cho ra riêng.

Người thực lực ngang hàng đều chỉ muốn làm một mình, còn người có thực lực không ngang hàng, cho dù Hudson có nguyện ý hạ thấp tư thái đi kết minh thì người ta cũng không tin lời hứa của hắn.

Cho dù quan hệ có tốt, nhưng đã đến lúc này rồi, mọi quyết định đều được đưa ra dựa trên lợi ích.

Chuyện đã đến nước này, Hudson cũng không thể làm được gì. Cũng không thể chạy đi nói với người ta là: “Quân chủ lực của mình không đến, người tới đều là bia đỡ đạn. Yên tâm kết minh là được rồi, sau cuộc chiến cũng sẽ không thiếu phần của các ngươi.”

Lời này, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Hudson cũng không tin. Cho dù hiện giờ chủ lực không đến, nhưng sau đó còn có thể chạy đến mà, không phải sao?

Lợi ích động nhân tâm, nếu như không phải vì không đủ thời gian, mọi người đều đãhô bằng gọi hữu khắp bốn phương để tăng cường thực lực, há sẽ đi che giấu.

Nhìn xem đội ngũ của người khác có mấy tên Kỵ sĩ, bộ binh tinh nhuệ ít thì mấy chục, nhiều thì trên trăm, Hudson thật sự cảm thấy không tự tin chút nào.

Trong một thế giới thối nát này, Hudson không cẩn thận trở thành kẻ thối nát nhất, hắn đúng là khóc không ra nước mắt.

Vì mở rộng thực lực, hắn chỉ đành đi tranh đám nông nô binh vô chủ. Cũng không thể nói là tranh, Hudson vừa nói ra yêu cầu thì đám người lập tức nhất trí đồng ý.

Không vì nguyên nhân khác, thật sự là đám người này không thể chỉ huy được. Chỉ tính riêng đám nông nô nhà mình trở thành bia đỡ đạn cũng đủ làm cho bọn hắn sứt đầu mẻ trán rồi, thật sự là không muốn tự tìm phiền phức.



Trên thực tế, mục tiêu ban đầu của Hudson không phải là nông nô binh, mà là đội hộ vệ của những lãnh chúa đã chết trận. Tiếc là những lão binh này đã bị quân đoàn trưởng Kỵ sĩ Chels chiếm đoạt từ trước rồi.

Thẳng thắn mà nói, không chỉ riêng trung đoàn thứ mười của Hudson thê thảm. mà ngay cả trung đoàn thứ nhất do Chels tự mình thống lĩnh cũng không khá hơn chút nào.

Ngoại trừ thực lực cá nhân ra, mấy chục tên binh sĩ dưới trướng của Chels cũng chẳng ra làm sao.

Cho dù ông ta có dựa vào thân phận quân đoàn trưởng để chiếm đoạt mấy chục tên lão binh mà những kẻ xui xẻo kia để lại thì tình hình cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.

Thậm chí vì để cho đủ nhân số, Chels chỉ đành tiếp nhận nông nô binh vô chủ. Chẳng qua sau khi suy tính đến việc chỉ huy đám nông nô binh này, ông ta cũng chẳng dám nhận nhiều.

Chỉ dám nhận không đến hai trăm người, chuyện này cũng làm cho trung đoàn số một trở thành trung đoàn ít người nhất trong toàn quân.

Nếu như không phải vì có trung đoàn thứ mười xếp hạng chót thì trung đoàn số một của Chels chính là trung đoàn có sức chiến đấu kém nhất trong quân đoàn số năm.

Chuyện này làm cho Hudson hoài nghi, Chels vì tránh lúng túng nên đã đẩy hắn lên thành đoàn trưởng của trung đoàn thứ mười này.

Bởi vì không đυ.ng chạm gì đến hạch tâm lợi ích của các quý tộc nên việc thành lập quân đoàn này đang tiến hành rất thuận lợi. Ngoài một vài người chỉ trích về vấn đề quân chức ra thì cơ bản không xảy ra chuyện gì lớn.

Các cuộc tranh luận về quân chức cũng rất dễ giải quyết, dù sao cũng không phải là quân chính quy gì, không cần thiết phải nghiêm túc như vậy.

Theo Hudson được biết, vì cân bằng lợi ích của các phe, ngoài quân đoàn số 5 và quân đoàn số 1 ra, ba quân đoàn còn lại đều chưa đủ biên chế, nhưng lại xuất hiện thêm mấy trung đoàn nữa.

Quân đoàn số 1 là tư quân của Bá tước Pierce. Cho dù là có người không nằm trong quân thường trực thì cũng là phong thần của ông ta, có lão đại ở phía trên trấn giữa nên đương nhiên sẽ không có người dám gây chuyện.