Chương 4

Sáng sớm, Trình Tiểu Vũ kéo Uông Dương đến tìm Lý Hà Nghiên.

Uông Dương: “Sáng nay anh Nghiên nói muốn ngủ một giấc, bảo chúng ta muộn một chút tới. Cậu muốn tới thì tự mình tới, liên quan gì đến tôi?”

“Đã gần mười giờ rồi, cũng nên dậy rồi.” Trình Tiểu Vũ hỏi: “Tối hôm qua cậu ấy lại thức khuya chơi game à?”

Uông Dương lê chân: "Đúng vậy, trò CF đó."

Trình Tiểu Vũ: "Cậu ấy không thể như vậy được, phải tìm người quản cậu ấy."

Uông Dương liếc cô một cái: "Không cần tìm người, cậu quản đi."

Trình Tiểu Vũ sắc mặt đỏ bừng, kiên định nói: "Cậu cho rằng tôi không dám à, tôi sẽ đi tìm dì chủ nhà, thuê căn phòng đối diện."

Uông Dương cười khúc khích nói: "Muộn rồi."

Trình Tiểu Vũ quay đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Sao lại muộn?"

Uông Dương nói: “Có người chuyển đến căn phòng đối diện phòng anh Nghiên rồi.”

"Ai vậy?"

"Chính là cô gái xinh đẹp tôi gặp lần trước, tôi còn muốn hỏi cô ấy thuê ở tầng mấy, trùng hợp thuê ở đối diện phòng anh Nghiên, cô ấy tối hôm qua mới chuyển tới."

Trình Tiểu Vũ lẩm bẩm: "Đẹp đến thế sao?"

Lý Hà Nghiên tối hôm qua bốn giờ sáng mới đi ngủ, còn chưa ngủ mấy tiếng đã bị tiếng gõ cửa đánh thức. Lý Hà Nghiên nửa người trên trần, đầu tóc bù xù mở cửa cho hai người, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Máy tính của anh vẫn đang mở, trên bàn có mấy lon bia rỗng và mấy gói mì ăn dở. Trình Tiểu Vũ ném lon bia và mì ăn liền vào thùng rác, thắt nút túi rác một cách khéo léo: "Tôi đi vứt túi rác này trước."

Uông Dương đi đến bàn máy tính và ngồi xuống, bắt đầu chơi bi-a bằng tài khoản của Lý Hà Nghiên.

Trình Tiểu Vũ xách túi rác đi ra ngoài, cửa phòng đối diện mở ra. Trình Tiểu Vũ nhớ đến lời nói của Uông Dương, cố tình đi lang thang cho đến khi nhìn thấy Ngụy Dư đi ra khỏi nhà.

Ngụy Dư chú ý tới ánh mắt phía sau, quay đầu nhìn sang. Cô nhìn thấy cô gái với mái tóc nhuộm vàng, đeo một hàng khuyên tai quanh tai, mặc áo crop top và quần soóc đen, trên tay cầm một túi rác màu đen, đáy túi rác nhỏ giọt như vòi nước chưa vặn.

Ngụy Dư nhắc nhở: "Túi rác của cô bị rò rỉ."

Trình Tiểu Vũ nhìn xuống, và ngay lập tức bật lên: "Mẹ kiếp, Uông Dương, nhanh chóng lấy cho tôi một túi rác mới."

Uông Dương lục tung ngăn tủ một hồi mới tìm được một cái túi rác còn tốt, hai người luống cuống chùm cái mới lên cái túi rác cũ nát.

Cuối cùng không còn rò rỉ.

Nhìn thấy Trình Tiểu Vũ bộ dáng bơ phờ, Uông Dương sờ sờ cánh tay của cô ấy: "Mau đi vứt rác đi, chờ Anh Nghiên rửa mặt xong, cùng nhau đi ăn cơm."

Trình Tiểu Vũ chán nản lẩm bẩm: "Tôi thua rồi."

Uông Dương nghe không rõ: "Thua cái gì?"

Trình Tiểu Vũ tức giận đi ném rác: "Đây là túi rác."

Uông Dương lắc đầu: "Không hiểu nổi."

Ngụy Dư cũng không đi xa, sau khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, cô đi vào một cửa hàng nhìn bề ngoài sạch sẽ. Ngụy Dư gọi một bát mì, trong lúc chờ mì đến, cô liếc nhìn điện thoại, hai mươi phút trước có tin nhắn của Thẩm Thanh Hoài.

Ngụy Dư không trả lời tin nhắn.

Sau khi ăn mì xong, cô đến quầy thanh toán và mở điện thoại di động để thanh toán. Giây tiếp theo, một tin nhắn từ ngân hàng xuất hiện, nhắc nhở số dư còn lại 432 tệ trong tài khoản.

Ngụy Dư nhìn chằm chằm điện thoại một lúc rồi khẽ thở dài, thế này thì không được rồi, xem ra hai ngày tới cô phải tìm việc làm thêm rồi.

Lý Hà Nghiên từ trong phòng tắm đi ra, nhặt trên giường áo thun màu đen, nhìn thoáng qua gian phòng rõ ràng đã được quét dọn sạch sẽ: "Trình Tiểu Vũ đâu?"

“Đi đổ rác.” Uông Dương nói: “Anh Nghiên, chúng ta đi ăn cái gì?”

Lý Hà Nghiên: "Muốn ăn cái gì?"

Uông Dương còn đang nhìn máy tính: "Tôi thì không quan trọng, lát nữa tôi sẽ hỏi Trình Tiểu Vũ xem cô ấy muốn ăn gì."

Lý Hà Nghiên ậm ừ.

Uông Dương: "Bà ngoại không sao chứ?"

Nghe được câu này, Lý Hà Nghiên bất giác nhíu mày: "Ừ, vẫn ổn."

Trình Tiểu Vũ nhanh chóng ném rác và quay trở lại, vừa vào cửa đã lao vào phòng tắm rửa tay, hét lên: "Thối quá, thối quá."

Sau khi Trình Tiểu Vũ rửa tay, Lý Hà Nghiên và Uông Dương đã đợi sẵn ở cửa.

Lấy chìa khóa ra và khóa cửa.

Trình Tiểu Vũ: "Ăn cái gì?"

Uông Dương: "Tùy cậu, tôi và anh Nghiên ăn gì cũng được."

"Ai mời, nếu như Lý Hà Nghiên mời, tôi sẽ ăn rẻ chút."

Lý Hà Nghiên đi sau bọn họ vài bước, cúi đầu nhìn điện thoại.

Uông Dương: "Nếu tôi mời thì sao?"

"Thì là tốn kém một chút."

"Tiền của anh Nghiên là tiền, của tôi là phân, đúng không?"

Giọng nói phía trước ngừng lại, nhưng Lý Hà Nghiên không để ý, đút điện thoại trở lại túi, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân khi anh ngẩng đầu lên, Ngụy Dư lướt qua anh.