Chương 11: Mệnh chưa tận? Cô ta tưởng muốn là được sao? (2)

Dưới bóng đêm u ám, ánh lửa leo lét chiếu lên khuôn mặt thanh tú mà có phần u tối của Dương Ninh. Đôi mắt sáng rực như có thể nhìn thấu cõi âm dương, lướt qua từng chiếc quan tài pha lê vừa được đưa vào, miệng lẩm bẩm:

“Cái này lạnh rồi, không ổn.”

“Cụ ông ơi, cụ mất cả tháng rồi mới được đưa đi hỏa táng à? Người chắc mùi lắm rồi!”

“Ôi trời, trẻ thế này, thật tội nghiệp...”

“Cô gái này, sao phải khổ vậy? Thôi bỏ qua, cô không biết trân trọng mạng sống của mình thì tôi cũng không cứu được.”

“Cậu này, tôi thấy là tự làm tự chịu thôi, bị cắt mất cái đó rồi mất mạng cũng không oan.”

“Ừ, anh này cũng có số má đấy chứ, thuốc tốt đi kèm rượu mạnh, càng uống càng vào!”

“Trời ơi! Chết kiểu này cũng lạ thật, người sống bị... nghẹn chết à?! Đám mặc đồ đỏ của tôi còn không ai chết kỳ lạ bằng anh!”

“Này, cậu này đúng là... á, ách-xì!”

“Chết tiệt, ai đang nguyền rủa tôi vậy?!”

Dương Ninh nhìn quanh, ánh mắt bỗng sáng rực lên khi nhìn thấy một chiếc quan tài đá vừa được đưa tới!

“Ồ, trường hợp này đặc biệt. Cô ấy chết chưa lâu, con trai cô không ai chăm sóc cũng sẽ chết sớm thôi. Cứu cô ta một mạng là thu được hai ân đức, sau đó có thể đi kết thêm hai mối duyên ác, lời quá còn gì!”

Bên cạnh chiếc quan tài có vài người lớn và một cậu bé, nhưng không ai chú ý đến cậu, thậm chí khi cậu bé tách khỏi nhóm, không ai nhận ra.

Cậu bé bị ánh lửa từ chiếc đèn l*иg giấy của Dương Ninh thu hút. Cậu tiến lại gần, chỉ tay vào phía trong nhà hỏa táng và hỏi: “Anh ơi, người nhà anh cũng bị đưa vào trong à?”

Dương Ninh im lặng nhìn cậu bé.

Thấy Dương Ninh không trả lời, cậu bé giơ nắm tay lên, như muốn an ủi: “Anh đừng sợ, mẹ em cũng đang nằm trong đó. Các chú ở ủy ban bảo là chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở về thôi.”

Dương Ninh mỉm cười, chạm tay vào nắm đấm của cậu bé. Cậu bé mở tay ra, bên trong là hai viên kẹo sô cô la.

“Em thích nhất loại kẹo này. Trước đây mẹ thỉnh thoảng mới mua cho em, hôm nay mấy cô chú ở ủy ban mang cho em rất nhiều. Em đã ăn mấy cái rồi, còn hai cái này em cho anh hết.”

Dương Ninh nhận lấy kẹo, xoa đầu cậu bé rồi hỏi: “Em có muốn mẹ mình từ đó quay trở lại không?”

Cậu bé quay đầu nhìn vào phía trong nhà hỏa táng, chậm rãi gật đầu: “Muốn chứ. Mặc dù mẹ không mua kẹo cho em, nhưng em thật sự không muốn mẹ rời xa em. Dù chỉ mấy ngày, em cũng không muốn mẹ đi...”

Lúc này, những người đi cùng cậu bé nhận ra cậu không còn ở bên cạnh và bắt đầu gọi tìm khắp nơi.

Dương Ninh nhìn cậu bé, gật đầu nói: “Người ta đang tìm em đó. Quay về đi, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, học hành cho tốt nhé!”

Cậu bé nhìn Dương Ninh hai giây, gật đầu mạnh mẽ: “Dạ! Anh trai, tạm biệt anh!”

“Tạm biệt.”

Sau khi cậu bé rời đi, Dương Ninh cho hai viên kẹo vào miệng, vừa nhai vừa lấy từ chiếc túi vải của mình ra năm cây nến trắng to đặt xung quanh đèn l*иg giấy, từng cây từng cây được thắp lên.

Sau đó, anh dùng một con dao nhỏ sắc bén rạch một đường trên ngón trỏ tay trái của mình. Khi máu bắt đầu rỉ ra từ đầu ngón tay, anh búng nhẹ một cái, phựt!

Giọt máu văng lên trên đèn l*иg giấy, cùng lúc đó, ngọn lửa từ năm cây nến trắng và đèn l*иg bùng cháy thành sáu cột lửa cao vυ"t. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Dương Ninh đè tay xuống, sáu ngọn lửa dữ dội nhanh chóng dịu lại, trở thành sáu đốm lửa nhỏ nhảy múa.

Trong khoảnh khắc ánh lửa bùng lên rồi lụi tắt, trên không trung phía trên đèn l*иg thoáng hiện bóng người mờ mờ như đang thì thầm.

________________________________________

Một lát sau, tại sảnh dịch vụ của nhà hỏa táng.

Từ Lượng nhìn mẹ mình nằm trên “giường băng” bị người ta khiêng ra khỏi quan tài pha lê, đặt lên băng chuyền tự động, rồi đắp lên đó những cánh hoa tươi và tiền giấy vàng mã.

Mặc dù các cô chú ở ủy ban bảo mẹ sẽ sớm quay lại, nhưng Lượng - đứa bé năm tuổi - đã hiểu rất nhiều thứ. Em mơ hồ nhận ra, mẹ em sẽ không bao giờ trở về nữa.

Nghĩ đến cảnh sau này sẽ không còn ai nấu cơm cho mình, không còn ai ở bên cạnh cùng mình lớn lên, không còn ai mua kẹo cho mình nữa... À mà, các cô chú ở ủy ban có lẽ sẽ mua kẹo, nhưng...

Lượng luôn cảm thấy họ không đáng tin như mẹ.

Nhìn thấy mẹ lạnh lẽo nằm trên băng chuyền từ từ xa khỏi mình, Lượng chợt nhận ra: Mình đã mất mẹ!

Mất mẹ rồi, mình còn làm sao lớn lên được?

Dù có lớn lên, có thi đỗ trường tốt đến đâu, có đạt được bao nhiêu thành tựu, kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng đã sao? Người thân yêu nhất, người để cùng mình chia sẻ niềm vui, đã không còn nữa!

Đột nhiên, từ trong thân hình nhỏ bé của Lượng bộc phát một sức mạnh kinh người. Cậu bé nhảy lên băng chuyền dẫn đến khu hỏa táng, lao về phía trước, vừa chạy vừa hét lên đau đớn: “Mẹ ơi—”

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi, mẹ quay về đi!”