Chương 42: Dung Mạo Tuyệt Thế!

【 Nhân tố quyết định thành công của loại chuyện cắt tóc này, tất nhiên là phải xem trình độ của thợ cắt tóc, cùng với mức độ phù hợp của kiểu tóc hiện tại với ngươi... Quan trọng nhất là, đối phương không cằn nhằn muốn ngươi làm thẻ thành viên. Chúc mừng ngươi đã đạt được dung mạo tuyệt thế, đàn ông có thể không đẹp trai, nhưng nhất định phải quyến rũ. Có điều hôm nay, ngươi vừa đẹp trai vừa quyến rũ nha. 】

【Dung mạo tuyệt thế: trong bảy mươi hai giờ tới, giá trị mị lực cá nhân của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều, ngươi sẽ có được ngoại hình hấp dẫn vạn người mê. 】

Thành công lớn...

Điều đầu tiên mà Tần Trạch chú ý tới, không phải là chuyện trong ba ngày tiếp theo hắn sẽ trở nên vô cùng đẹp trai, mà anh đang tò mò vì sao tổ trưởng Giản lại có kỹ thuật cắt tóc siêu như vậy?

Nếu đặt ở tiệm cắt tóc, chắc chắn gã sẽ được người ta xếp vào tổ giáo viên trong nhóm thợ cắt tóc, loại người mà sẽ thu hơn 100 tệ cho một lần xử lý mớ tóc tai trên đầu bạn đó.

Mặc dù hắn vẫn luôn lựa chọn nhóm học nghề vì giá rẻ…

"À đúng rồi, là thành công lớn, hay viên mãn, đại viên mãn vậy?" Giản Nhất Nhất có chút tò mò về hiệu quả do tay nghề của mình mang đến.

Những lời này cũng nói cho Tần Trạch biết thêm một tin tức, có vẻ như phía trên thành công lớn, còn có viên mãn nữa?

"Là thành công lớn, đúng rồi, thành công lớn khác đại viên mãn ở điểm gì vậy?" Tần Trạch hỏi.

Giản Nhất Nhất cảm thấy rất vui đối với kết quả thành công lớn của quá trình cắt tóc này, tất nhiên, nếu đó là đại viên mãn thì càng tốt.

"Thành công lớn đạt được buff đều là giới hạn thời gian, còn đại viên mãn thì có thể đạt được buff có số lần sử dụng nhất định, thậm chí là vĩnh cửu. Nha, quả nhiên là tôi còn phải rèn luyện nhiều hơn nữa.”



Tần Trạch âm thầm líu lưỡi, xem ra muốn tăng lên thực lực của chính mình một cách nhanh nhất, hắn chẳng những cần tìm hiểu về phạm húy, xu hợp, mà vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học khác nữa.

"Tổ trưởng, anh còn biết những cái gì nữa vậy? Hiện tại tôi biết anh xăm hình rất giỏi, cũng biết anh nấu ăn rất ngon, cùng với chuyện chỉ cần dựa vào một cây kéo, anh lại có thể biến cái đầu bình thường này của tôi trở nên rất đẹp..."

"Sao tôi cứ có cảm giác là cái gì anh cũng biết làm vậy? Thậm chí là còn làm rất thành thạo tinh thông nữa?”

Giản Nhất Nhất không có kiêu ngạo, nhưng cũng không có khiêm tốn tự phủ định bản thân, chỉ cười cười rồi nói: "Bây giờ Tiểu Trạch thật là đẹp mắt, hôm nay đi ra ngoài đi dạo, chưa biết chừng sẽ xuất hiện mối nhân duyên mới đó."

"Về phần những thứ mà tôi biết... Ừm, quả thật là tôi biết không ít thứ, nhưng cũng có khá nhiều thứ không biết, trong cầm kỳ thư họa, thì khả năng đánh cờ của tôi không được tốt cho lắm. Tôi chơi cờ vây rất kém.”

Giản Nhất Nhất nói đến một trong những chuyện khiến mình có cảm giác thất bại nhất. Chuyện này thật sự đã làm gã cảm thấy thất bại trong một khoảng thời gian rất dài.

Tần Trạch nói: "Điều này cũng là chuyện bình thường thôi, tuy quy tắc của trò chơi này đơn giản, nhưng bên trong nó cũng ẩn chứa rất nhiều biến hóa."

"Đúng vậy, tôi vẫn luôn chơi ở chế độ người với máy, nhưng ngay cả người máy tôi cũng không thắng được. Cho đến nay, mỗi lần chơi được nửa bàn cờ, đều sẽ thua hai hoặc ba mục gì đó.” Giản Nhất Nhất uể oải nói.

Tần Trạch nhướng mày: "Người máy mà anh nói... Không phải AlphaGo [1] đấy chứ?”

[1] : AlphaGo là một chương trình máy tính chơi cờ vây. Nó được phát triển bởi DeepMind Technologies có trụ sở tại London, một công ty con được mua lại của Google.

"Ah, hóa ra Tiểu Trạch cũng chơi với người máy sao? Theo cách nói của Tiểu An, trong tất cả các trò chơi hiện nay, thì chơi với người máy là đơn giản nhất, khó khăn nhất chính là chơi với người chơi khác.”



Tần Trạch ngắt lời Giản Nhất Nhất: "Quên đi, đáng lẽ ra tôi không nên tìm hiểu sâu về anh."

Chơi với AlphaGo đến nửa ván mà chỉ thua hai hoặc ba mục? Đáng lẽ anh nên đi làm bạn với Ứng Kiệt nhà cách vách.

Tần Trạch khoát tay áo, quyết định không tiếp tục trò chuyện với tên thiên tài cái gì cũng biết, cái gì cũng thành thạo này nữa.

Đương nhiên, hắn phải thừa nhận, điều đáng quý nhất chính là, một người, theo lý thuyết đã có chút trình độ giống với Bán Tiên, như Giản Nhất Nhất này, lại vô cùng gần gũi với cuộc sống.

Tần Trạch mơ hồ ý thức được, có lẽ đây là một loại thủ đoạn nào đó tránh để chính mình bị Nhật Lịch ăn mòn?

Khiến cho bản thân gần gũi với cuộc sống, yêu thích một thứ gì đó cụ thể… làm như vậy sẽ không đến mức bị lạc đường.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì sau khi kết thúc quá trình cắt tóc, hai người bọn họ đã nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài rồi.

...

...

Giữa khoảng sân của khu chung cư nhỏ.

Khi Tần Trạch và Giản Nhất vai sóng vai đi ra khỏi tòa lầu độc lập số mười ba... Có hai ánh mắt lập tức rơi trên người Tần Trạch và Giản Nhất Nhất.