Chương 47: Mối Hận Nọ Đến Từ Đâu?

"Lại nói tiếp, Giản Nhất Nhất đột nhiên nói với ta chuyện về hình xăm trên người anh ấy, có lẽ những hình xăm đó đã bảo vệ ta, cho nên luồng hàn ý kia mới biến mất..."

"Như vậy, giả sử "tuyệt vọng nam" là người nắm giữ Nhật Lịch màu trắng, thì rốt cuộc là có nguyên nhân gì lại khiến người nọ một mực đuổi theo muốn gϊếŧ ta?"

"Hẳn là đối phương đã nhận ra, hình xăm của tổ trưởng có khả năng phòng ngự rất mạnh, và hai bên tuyệt không phải cùng một cấp bậc rồi?”

"Nhưng dưới loại tình huống này, đối phương vẫn cố chấp không lựa chọn chạy trốn, ngược lại còn tiếp tục công kích không ngừng, hơi bị ngu quá đáng. Nhưng cũng vì sự cố chấp này, mang đến cho ta thêm một suy đoán khác. Bởi vì con người chỉ trở nên ngu xuẩn vì một bộ phận nguyên nhân đặc thù nào đó mà thôi."

Đến đây, Tần Trạch lại âm thầm kêu lên một tiếng.

Tư duy logic của hắn xoay chuyển rất nhanh, và phản ứng đầu tiên, một người đuổi theo hung hăng đánh mình, thậm chí còn bất chấp tất cả để đánh mình––––– chỉ có xuất phát từ nguyên nhân hận ý mà thôi.

Và từ phần cơ sở này, hắn lại bắt đầu tháo gỡ, rốt cuộc mối hận nọ đến từ đâu?

Khẳng định là hận đến từ tình yêu rồi, nói chính xác hơn là tình yêu dành cho Kiều Vi.

Đáp án này khiến trong lòng Tần Trạch thoáng run rẩy một chút: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ kẻ này là một tên liếʍ cẩu biết thân phận người lịch cũ của Kiều Vi?"

"Thực thái quá, nhưng nếu đối phương đúng là liếʍ cẩu, coi như chuyện này cũng có vẻ dễ lý giải hơn rồi."

"Đối phương là người lịch cũ, lại biết Kiều Vi cũng là người lịch cũ, cũng bởi vậy, đối phương mới cho rằng chuyện Kiều Vi không trở về từ buổi hôn lễ kia có chỗ quỷ dị, thậm chí còn cho rằng hết thảy mọi chuyện là do ta gây nên."

"Vì thế, hắn sinh ra hận ý rất lớn đối với ta."



"Nếu như tuyệt vọng của ta không phải thiên tai hay sự cố ngoài ý muốn, mà do bị sát thủ ám sát, như vậy nguyên nhân bị người ám sát mà ta có thể nghĩ đến, chỉ có điều này mà thôi."

"Nếu đối phương đến vì lịch Hoàng Kim, thì không có khả năng vẫn còn đuổi theo không bỏ sau khi đã biết rõ về thực lực mạnh mẽ của Giản Nhất Nhất."

Mọi chuyện lập tức trở nên thú vị hơn rồi.

Thậm chí Tần Trạch còn suýt nữa đã không khống chế được vẻ mặt vì loại suy đoán này.

Cũng may lúc ấy, Giản Nhất Nhất đang giống như môt bà mẹ già, trò chuyện hăng say với tài xế taxi.

Tài xế taxi ở thành phố Lâm Tương rất biết cách nói chuyện phiếm, và đương nhiên, Giản Nhất Nhất cũng rất biết cách nói chuyện phiếm.

Đề tài của hai người bọn họ cũng vô cùng gần gũi, căn cứ vào chuyện bác tài xế là một người đàn ông mới làm cha, vì thế câu chuyện mà bọn họ đang nói đến chính là nhà trẻ mẫu giáo nào tốt hơn, giáo viên mẫu giáo nào yêu trẻ.

Thậm chí trong câu chuyện này, bọn họ còn đề cập đến những điều cần chú ý trong quá trình mang thai nữa.

Biểu hiện của Giản Nhất Nhất giống như vυ" em chăm sản phụ trong tháng đầu ở cữ của một công ty giúp việc gia đình vậy.

Và đây đúng là đề tài mà người chưa từng làm cha làm mẹ, hoàn toàn không thể xen vào được.

Nhưng đương nhiên Tần Trạch cũng không để ý tới cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, hắn vẫn đang tiếp tục với suy nghĩ của chính mình.

"Ta không thể để Giản Nhất Nhất biết, kỳ thật Kiều Vi là người lịch cũ được, bởi vì nếu làm như vậy, có khả năng tổ chức chính phủ sẽ biết đến những thứ mà Kiều Vi đang bố trí."

"Tuy ta có ấn tượng rất tốt với tổ trưởng Giản, hình như tổ chức chính phủ cũng rất đáng tin cậy, nhưng đối với ta, Kiều Vi mới là người quan trọng nhất."



"Ta không biết Kiều Vi đang làm cái gì, nhưng mặc kệ cô ấy làm cái gì, ta cũng sẽ đứng về phía cô ấy."

"Vấn đề của bây giờ là, làm thế nào để giải quyết tai họa ngầm kia. Ta phải đạt thành chung một nhận thức với kẻ đang ám sát ta mới được."

Trong đầu Tần Trạch đang nhanh chóng tính toán xem mình nên xử lý bước tiếp theo như thế nào.

Và hắn không nhịn được, khẽ thở dài.

Tiếng thở dài này lập tức khiến cho Giản Nhất Nhất chú ý đến.

"Tiểu Trạch, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tổ trưởng, có lẽ tôi đã đại khái biết được người mang đến phiền toái cho tôi kia là ai rồi. Tôi đã nhớ ra hắn rồi. Tôi đã nói mà, vì sao ngay từ đầu, mình lại thấy kẻ nọ có chút quen mắt như thế. Hiện tại tôi đã nhớ ra rồi.”

Tần Trạch lộ ra nụ cười khổ, diễn xuất rất tự nhiên.

"Ồ, đó là ai vậy? Tôi còn đang suy nghĩ, chẳng biết người nào vẫn sẽ đuổi theo không bỏ dù đã biết rõ sự chênh lệch giữa hai bên lớn đến vậy.”

Trong lòng Tần Trạch thầm nói, tổ trưởng, những lời này của anh nói rất tuyệt nha, thứ kế tiếp mà tôi muốn nói là một câu mà hai ý nghĩa đó.

"Đúng vậy, chỉ có một loại người đã biết rõ mọi chuyện không có khả năng, mà vẫn muốn đuổi theo không bỏ, đã biết rõ chênh lệch rất lớn, lại luôn cảm thấy chính mình có hy vọng, đó chính là liếʍ cẩu."

Giản Nhất Nhất nghe được hai chữ này, cũng không cần nhiều lời thêm nữa, coi như gã đã ngầm hiểu, và bắt đầu xâu chuỗi tất cả các sự việc lại với nhau rồi.