Chương 4

Nghe tin Tĩnh Thủy thành sắp phát binh đến viện trợ, bên trong Vũ Lộ thành dân tâm tự nhiên phấn chấn, không cần phải nói. Ngay cả lão thành chủ Ngu Khâm ngã bệnh trên giường đã nhiều ngày, bệnh tình cũng chuyển biến tốt, kiên trì rời giường, muốn đi giám sát binh sĩ luyện binh, để nghênh đón cuộc đại chiến sắp tới.

Hành động của lão thành chủ, khiến cho sĩ khí càng thêm tăng, bất quá, dù sao đã từng ngã bệnh, Ngu Khâm tuy có hào tình vạn trượng, thân thể cũng không cho phép hắn tự mình ra trận, chỉ có thể ở một bên giám sát.

*Hào tình vạn trượng: lòng hăng hái dâng cao ngàn trượng.

Lại một ngày đốc quân kết thúc, lão thành chủ, thiếu thành chủ và các thân tín liên quan cùng ăn bữa tối, trên bàn cơm vẫn không quên dặn đi dặn lại trăm ngàn lần, tuyệt đối không thể vì có ngoại viện mà thả lỏng cảnh giác, phải càng thêm tích cực chuẩn bị chiến đấu. Rồi sau đó, Ngu Tử Ngân dìu lão thành chủ về phòng.

Lúc đó sắc trời đã muộn.

Tử Ngân trở về phòng ngủ của mình, khi gần đến cửa, lại phát hiện trên mái nhà có một bóng đen. Kỹ càng nhìn lên, nguyên lai là Hình Xuân, một mình một người ngồi trên đó, đầu ngẩng cao, như là đang ngắm sắc trời.

Nói ngắm sắc trời, ở đâu mà không thể ngắm được, việc gì phải trèo cao như vậy, lại là trên nóc nhà người khác.

Hành động của người này, thật sự là làm cho người ta hiểu không thấu, đoán không ra.

Nghĩ như thế, Tử Ngân gọi một tiếng:「Hình Xuân 」

Y cúi đầu nhìn về phía Ngu Tử Ngân, nở một nụ cười.

「Tử Ngân, muốn hay không lên đây ngồi?」

Ngu Tử Ngân nghĩ nghĩ, lúc này nếu đi ngủ thì quả thật hơi sớm, liền gật đầu:「Được」

Vừa lên nóc nhà, y liền đưa qua cho hắn một bình rượu.

Ngu Tử Ngân cầm ở trong tay cảm nhận một chút, rượu trong bình vẫn còn đầy. Lại nhìn Hình Xuân, trong tay đã cầm một bình khác.

「Ngươi sớm có chuẩn bị?」

「Cũng không hẳn, chỉ thử thời vận thôi. Nếu ngươi về quá trễ, hai bình rượu đều đã bị ta xử lý, đó là ngươi vận khí không tốt rồi.」

Ngu Tử Ngân không khỏi bật cười, lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh y. Rượu vừa uống hai ngụm, liền nghe Hình Xuân hỏi:「Lão thành chủ thân thể như thế nào? Hoàn hảo chứ?」

Ngày đó lão thành chủ bệnh tình vừa chuyển biến tốt, Tử Ngân đã dẫn Hình Xuân đến giới thiệu cho y.

Đối với chuyện Hình Xuân mạo hiểm đến Tĩnh Thủy cầu viện, lão thành chủ vô cùng cảm kích, cũng dặn Ngu Tử Ngân phải hảo hảo tiếp đãi Hình Xuân, nhất định không thể thất lễ với vị ân nhân của Vũ Lộ thành này.

「Không tốt không xấu, chỉ là hơi mệt, mới vừa rồi đã đi ngủ.」 Tử Ngân nói.

「Với thể trạng của lão thành chủ hiện giờ, vẫn là không nên làm việc quá sức.」

「Ta biết.」

「Ngươi cũng vậy.」

「Ta?」

「Không nên chỉ lo quan tâm người khác, lại không biết chiếu cố chính mình.」 Hình Xuân mỉm cười,「Hiện nay, trong thành mọi chuyện lớn nhỏ đều do ngươi an bài, ngươi nếu ngã xuống, trong thành không biết phải loạn thành cái dạng gì.」

「Ân, đa tạ quan tâm.」

Ngu Tử Ngân giơ bình rượu trong tay lên lắc lắc, Hình Xuân hiểu ý, cùng hắn cụng bình, cả hai liền tự mình thưởng thức. Rượu vào cổ họng, đầu tiên là sâu cay, rồi sau đó chậm rãi ấm lên, mang theo vài ý ngọt, tư vị thuần hương.

Cứ như vậy yên lặng đối ẩm một lúc lâu, Hình Xuân bỗng nhiên nằm xuống, đầu gối lên cánh tay. Ngu Tử Ngân nhìn y, cân nhắc một chút, cũng nằm xuống.

Tầm mắt nhìn thấy, là bầu trời đen nghịt. Vầng trăng sáng giống như vòng tròn, xung quanh khảm một vòng quầng sáng nhàn nhạt, có một vẻ đẹp ưu nhã.

Hai người liền như vậy ngắm cảnh đêm, một ngụm rồi một ngụm ẩm rượu, đều không nói chuyện. Bốn bề yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở khe khẽ bên cạnh. Thanh âm kia trầm tĩnh bình ổn, khiến người nghe qua cảm thấy tâm bình khí hòa.

「Tử Ngân 」

Hình Xuân bỗng nhiên lên tiếng, nói nhỏ,「Ngươi có khi nào cảm thấy, ánh trăng tỏa ra một loại lực rất kỳ lạ, khiến người ta không biết nguyên nhân?」

Nghe vậy, Ngu Tử Ngân càng chuyên chú nhìn ánh trăng một lúc nữa, cuối cùng đáp:「Chưa từng có cảm giác này.」

「Loại lực này, có lẽ có thể gọi là ma lực.」 Y vẫn nói.

「Ma lực?」 Tử Ngân nhíu mày.

「…」

Hình Xuân trầm mặc một lát, mới nói,「Năm đó từng có một người chỉ vào ánh trăng, nói với ta, chỉ cần ánh trăng thăng khởi

(mọc lên)

một ngày, hắn liền truy tùy

(đi theo)

ta một ngày, không rời không bỏ, cho đến khi thiên long đích liệt, nhật trầm nguyệt vẫn.」

*thiên long đích liệt, nhật trầm nguyệt vẫn:

trời long đất lở/ trời sụp đất nứt, mặt trời rớt, mặt trăng rơi/ mặt trời trầm mình, mặt trăng tự vẫn ‘

‘~

Nghe lời nói thế, Ngu Tử Ngân quay đầu nhìn người bên cạnh, gương mặt kia nhìn rất gần, cảm giác cũng thật rất xa, tựa hồ có chút không tự chủ được, hỏi:「Sau đó thì sao?」

「Sau đó?」

Hình xuân khóe môi khẽ cong, tựa tiếu phi tiếu,「Sau đó, cũng là dưới ánh trăng, vẫn là người kia, nói với ta, kiếp này phụ ta nhiều lắm, chỉ có kiếp sau trả lại.」

Không ngờ được kết cục này, Tử Ngân nhất thời im lặng không nói gì.

Qua một lúc lâu, mới quay đầu lại nhìn trời, cố gắng ung dung nói:「Đều nói nữ tử thiện biến

(dễ thay đổi), ngươi không cần quá để tâm. Thiên hạ to lớn, tin rằng người quý trọng ngươi một lúc nào đó nhất định sẽ xuất hiện.」

「Ha ha, ngươi nói lời này, ta không thể nói ngươi sai. Bất quá ──」

Ngừng lại một chút, Hình Xuân cười nhẹ,「Ngươi vẫn là sai rồi. Người kia, không phải là nữ tử.」

「Ân?」 Ngu Tử Ngân ngạc nhiên, phút chốc không thể nào minh bạch,「Không phải nữ tử?」

「Không phải.」

「…」

Lại qua một lúc nữa, cuối cùng, Tử Ngân cũng từ từ minh bạch. Sau khi minh bạch, lại thật không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

「Ha ha.」 Tiếng y cười nhẹ lần nữa vang đến tai hắn,「Dọa đến ngươi sao?」

Ngu Tử Ngân ngạc nhiên, lập tức cười khổ.

「Đừng cười nói như vậy, chẳng qua điểm ấy chỉ là việc nhỏ…」

「Việc nhỏ?」 Hình Xuân thực không khách khí cướp lời,「Ngươi cho rằng, đây chỉ là việc nhỏ?」

Khi nghe thấy những lời này, Tử Ngân cảm giác được bên người truyền đến ánh mắt bức bách dị thường, không khỏi có chút kỳ lạ.

「Ngươi thật sự là nghĩ như vậy?」

Hình Xuân tiếp tục truy vấn, giọng nói bắt đầu chứa đựng khí thế bức nhân,「Biết rõ ta thích nam tử, từ nay về sau còn phải cùng ta ngày ngày tương đối, ngươi thật cho rằng như vậy cũng không có chuyện gì? Hơn nữa… Tử Ngân, ngươi không biết chính mình có bao nhiêu xuất chúng sao?」

Ngu Tử Ngân quay đầu ngạc nhiên, đón nhận, là một đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt kia phảng phất ánh đêm mờ mịt, thâm thúy, u không thấy đáy.

Đối mặt với ánh mắt như thế, Tử Ngân ban đầu chỉ lặng yên, rồi sau đó, chậm rãi nhíu mày lại, nheo ánh mắt có vẻ không vui.

「Hình Xuân, ngươi uống say rồi, trở về phòng nghỉ đi.」 Dứt lời liền đứng dậy muốn rời đi.

「Nga? Mới vừa rồi ngươi còn nói chỉ là việc nhỏ, hiện tại lại muốn trốn sao?」 Khi nói ra lời này, y thong thả nhưng lại không cho né tránh, bắt lấy cổ tay Ngu Tử Ngân.

「Trốn?」

Tử Ngân quay đầu nhìn lại, ngăn chặn cảm xúc kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng,「Ai nói ta nghĩ muốn trốn?」

「Ngươi không phải sợ hãi ta, liền tính như vậy đào tẩu sao?」 Hình Xuân tự nhiên giống như hỏi ngược lại.

「Sợ ngươi?」

「Chẳng lẽ không đúng ──?」

Hình Xuân kéo một tiếng thật dài, bỗng nhiên mỉm cười,「Là ta đã nghĩ sai? Nói như thế ngươi không sợ ta, cũng không phải muốn tránh né ta?」

「Đương nhiên không phải.」

Tử Ngân lập tức đáp, không chút do dự.

「Nếu không phải, vậy quay lại đây.」 Hình Xuân dứt lời, dùng lực thu tay lại.

Ngu Tử Ngân bất ngờ, bỗng chốc bị kéo xuống, cả người té ngã trên người y. Khi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuống, đúng là y đang trưng bày gương mặt tươi cười, cười đến vô tội.

Vô tội?… Hay cho vô tội.

Đôi ngươi mơ hồ lóe lên, trầm trầm nhìn thẳng vào khuôn mặt kia, không lâu sau đó, vươn tay ra, đem cái cằm gầy yếu ấy thu vào bàn tay.

Trên khuôn mặt vẫn mang biểu tình vô tội như trước, chợt hiện lên nét kinh ngạc, không hề thấy trong mắt Tử Ngân lộ ra chút bối rối nào.

Khóe miệng bất giác khẽ cong, một đường thâm thúy như quầng trăng ưu nhã trên cao kia, bên môi đầy phóng túng hiện ra.

「Hình Xuân, ngươi thật cho rằng, ánh trăng sẽ làm người ta trở nên không bình thường?」 Hắn trầm trầm nói.

「Ngô…」

Hình xuân vẫn là cười, cười đến tỏa ra sáng lạn, đôi mắt dài mảnh cơ hồ mị thành trăng non.

「Nhìn ngươi hiện giờ, ta hình như càng không thể không nghĩ như vậy, ngươi nói có phải hay không?」 Nói xong, đầu ngón tay như có ý vô tình, lướt qua bàn tay đang giữ cằm của mình.

「Cho nên…」

Ngu Tử Ngân nheo mắt lại, thâm thúy dị thường,「Ngươi hiện tại cũng không phải thật sự nói chuyện với ta, mà nguyên nhân là dưới ánh trăng bất tri bất giác …trêu đùa ta sao?」

「Ai nha, bị đã nhìn ra.」

Hình Xuân cuối cùng buông tay ra, chậc lưỡi, lắc đầu nói,「Không cần sinh khí. Cho nên nói nha, chính là ánh trăng không tốt, hại ta nhất thời không biết vì sao mà…」

「…」

Nghe được hắn 「thản ngôn」như thế, Ngu Tử Ngân lại ngược lại bắt đầu nhíu mày.

Một khắc vừa rồi ở trong ngực bỗng ngưng đọng một cảm xúc vô danh, vô luận là nhu nhuyễn

(mềm)

hay kiên ngạnh

(cứng), mơ hồ hay sâu sắc, lưu động

(không cố định)

hay trầm phù

(cố định), không biết vì sao tất cả đều từng chút một hiện lên.

Hắn nhắm mắt lại, không thể giải thích những cảm xúc này là vì đâu.

Sau một lúc lâu nhìn y thật sâu, nhìn gương mặt tươi cười vô tội như trước kia, bỗng nhiên không biết là bất đắc dĩ hay là khác cái gì, Ngu Tử Ngân nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu nói:「Ngươi a… không cần đem ý đùa của ngươi đổ tội cho ánh trăng trên đầu.」

Dứt lời cũng buông lỏng tay giữ cằm Hình Xuân, từ trên người y lật mình, trở lại vị trí lúc trước đã nằm, một lần nữa nằm xuống.

「Ha ha.」 Hình Xuân vò đầu,「Thật có lỗi thật có lỗi, ta hình như có chút đùa hơi quá.」

「Ngươi người này, liền như thế vui vẻ đùa sao?」

Nói rồi, Ngu Tử Ngân dừng lại một chút, nhu nhu giữa trán,「Ta xem ra ngay cả lần đó khi đi Tĩnh Thủy cầu viện, ngươi căn bản cũng coi như là đi chơi. Ngươi không phải bất luận kẻ nào chuyện gì bên cạnh mình, đều có thể coi là đối tượng để đùa chứ?」

「Đây thật không phải nha. Chẳng qua, có đôi khi, sự tình bản thân đã đủ trầm muộn, nếu không nỗ lực làm cho chính mình thoải mái một chút, thật sự sẽ không tài nào thở nổi.」

Y vẫn như cũ, giọng điệu một mực ung dung. Nhưng khi Tử Ngân nhíu mày quay đầu lại, vừa lúc thu vào tầm mắt, nét chân thật trên gương mặt kia.

Chân thật, nhưng lại phảng phất thâm trầm…

Ngu Tử Ngân không khỏi sửng sốt, cứ như vậy mà im lặng.

Tuy rằng hai người biết nhau không được bao lâu, muốn nói hiểu rõ đối phương, hiển nhiên không thể. Nhưng ngẫu nhiên, Tử Ngân lại cảm thấy, y của quá khứ, có lẽ không phải giống bây giờ ung dung tự tại như thế.

Đối với quá khứ của Hình Xuân, Ngu Tử Ngân không phải hoàn toàn không chút hiếu kỳ. Chỉ là, chuyện đã qua đi, hà tất phải truy lại.

「Ngược lại Tử Ngân, ngươi nha…」

Y bỗng dưng vòng vo, cười nhìn thẳng qua,「Ngươi chính là quá nghiêm túc, chưa bao giờ biết nói đùa. Nếu ngươi lúc nào cũng nghiêm túc như thế, há chẳng phải làm người sẽ rất mệt mỏi sao.」

「Cho nên?」 Tử Ngân nhướn mày lườm y,「Vì ta nghiêm túc, nên đó chính là lý do ngươi trêu đùa ta?」

「A…」

Hình Xuân chỉ cười không nói. Một lát sau, đột nhiên thu lại nét cười, buồn bã nói,「Nhưng những lời ta nói lúc nãy, đều không phải là nói đùa. Cái người đã từng phụ ta, đích xác là nam tử.」

Ngu Tử Ngân chân mày hơi hơi nhướn lên, không phải kinh ngạc, mà là không ngờ tới, Hình Xuân lại đột nhiên nói về những lời nói lúc nãy.

Hắn quay đầu, nhìn bầu trời trăng sao sáng rực, chân mày lại lộ ra vài phần phức tạp thâm trầm, cuối cùng chỉ đạm thanh đáp:「Ta đã biết. Đó là việc riêng của ngươi, ta tuyệt không xen vào.」

「Nga?」 Hình Xuân lại nở nụ cười,「Vậy thôi sao?」

Nghe được, Tử Ngân không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.

「Nếu không thì sao?」

Còn muốn hắn phải làm như thế nào nữa?

Vô luận như thế nào, vô luận là y thích nam hay nữ, Hình Xuân vẫn chính là Hình Xuân.

Y, một người kỳ lạ, đồng thời cũng là người khiến người ta không có cách nào, lại bất giác cảm thấy yêu thích, mỗi hành động đều ẩn chứa ý tứ, ý tứ đến không thể nào hiểu được.

Kỳ thật Tử Ngân trong lòng biết, những hành vi cử chỉ khó hiểu này của Hình Xuân, nếu đoán không được, cũng không cần phải quá mức để ý.

Nhưng không biết vì sao, lại luôn nhịn không được, không tự chủ mà chú ý đến nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ của y, ngay từ lần tương ngộ

(gặp nhau)đầu tiên…

「Được rồi.」

Hình xuân cười cười, lại chuyển đề tài,「Vậy Tử Ngân ngươi thì sao? Ngươi cũng đã trên hai mươi tuổi, có hay không ý trung nhân đâu?」

「Ta?」

Ngu Tử Ngân do dự một chút, suy đi nghĩ lại, vẫn là nói.

[MH:

Em nó bị bịnh thật thà với vợ, may mà chị nhà không biết ghen =))]

「Khi ta còn nhỏ, phụ thân từng hứa cho ta một gia hôn. Gia chủ kia họ Hạ, cùng phụ thân ta là thế giao

(quan hệ nhiều đời). Vốn đã định ngày lành, năm trước đáng lẽ đã chính thức thành thân.

「Nhưng trước lúc đó, chiến sự bùng nổ, Hạ gia vì tránh né chiến sự mà chuyển nhà tới chỗ họ hàng xa nơi quan ngoại. Trước đây vài ngày, Hạ bá phụ nhờ người đưa tin lại đây, nói là thật hổ thẹn với Ngu gia chúng ta.」

「Sao lại nói như vậy?」

「Đứa con trai của nhà mà bọn họ tị nạn, đối với Hạ tiểu thư một mực chung tình. Người nhà kia đối Hạ thị một nhà, chiếu cố đầy đủ, Hạ bá phụ thật sự băn khoăn, liền đem nữ nhi gả đi, vừa mới thành hôn cách đây không lâu.」

「Nga?」

Hình xuân sóng mắt hơi đổi, thở dài,「Thật sự đáng tiếc. Ngươi cùng vị tiểu thư Hạ gia kia, vốn là một đoạn nhân duyên tốt đẹp, lại vì chiến sự đột nhiên phát sinh mà chia rẽ. Ngươi nhất định luyến tiếc phải không?」

「Không có.」

Ngu Tử Ngân đạm nhiên nói,「Kỳ thật như vậy cũng tốt. Nếu nàng đi theo ta, hôm nay cũng chỉ bị liên lụy khổ nạn, còn phải ngày ngày lo lắng sợ hãi, vậy chẳng phải đã ủy khuất nàng sao?」

「A, không hổ là Tử Ngân, quả nhiên rộng lượng vô độ. Có lẽ, ngươi nhất định là rất yêu mến nữ tử kia, mới vì nàng suy nghĩ như thế, không muốn nàng theo ngươi chịu khổ.」

「Không hẳn. Lần cuối ta nhìn thấy nàng, đã là hai năm trước. Ta cùng với nàng chung quy cũng không gặp nhau được hơn vài lần, ngay cả bộ dáng nàng dài ngắn ra sao, ta cũng không nhớ rõ.」

「Sao vậy? Các ngươi muốn gặp nhau rất khó?」

「Hạ gia ở xa, cách Vũ Lộ thành ít nhất cũng trăm dặm.」

「Thì ra là thế.」

Hình Xuân thâm thúy cười,「Như vậy ta chỉ có thể nói, Tử Ngân ngươi thật sự thương hương tiếc ngọc. Đối với một nữ tử ngay cả tướng mạo cũng không thể nhớ, đối tốt như thế.」

「Ngươi suy nghĩ nhiều.」

Ngu Tử Ngân chậm rãi lắc đầu, âm trầm nói,「Chẳng qua, phàm là người bên cạnh ta, ta liền hy vọng hắn được tốt. Bất luận là bằng hữu hay là gì đi chăng nữa, đều như thế. Nếu như ngay cả những người bên cạnh cũng không thể quan tâm, thì ta thật là đã thất bại.」

「Nga…」

Y quay đầu đi chỗ khác, cảm nhận tường tận khuôn mặt người bên cạnh.

Khuôn mặt kia, khi nghiêm túc cũng vậy, khi cười lên cũng vậy, đều tỏa ra anh khí bức người. Vậy mà thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt bối rối, có chút như tiểu hài tử, không biết đem vẻ bối rối này giấu đi để người khác không phát hiện được.

Nhưng tâm tư của hắn, không phải tiểu hài tử mộng đổng vô tri.

(ngây thơ không biết)

Hắn thực thông minh, chỉ là không muốn dùng đến sự thông minh này để ngươi lừa ta gạt. Đối với hắn mà nói, cảm thấy tốt, liền quý trọng; Cảm thấy không tốt, liền chối từ.

Chân thành của hắn, là có trách nhiệm với mình, cũng là có trách nhiệm với người khác.

「Tử Ngân…」

Hình Xuân thấp giọng, thanh âm nhẹ như phong ngâm

(gió thổi). Trừ y ra, ai cũng không thể nghe thấy.

「Mặc dù sớm biết rằng ngươi một thế này là hảo nam nhi, nhưng lại tốt đến như vậy, không khỏi có điểm hơi quá a…」

Nếu ngươi sớm có tâm tính như thế này, làm sao đến nỗi rơi vào tình cảnh hôm nay?

Bất quá đây đối với ngươi mà nói, cũng không hẳn không phải chuyện tốt. Sau khi ngươi trở về thân phận Âm vương, điều đầu tiên nên làm, là hướng Hà Bá si tình đã vì ngươi lệ ngập hủy thành mà giải thích.