Chương 14: Lạc đường không trở lại

Edit: Thanh An huyện chủ

Beta: Lyn

***********

Không phải bọn họ chỉ mua thi thể thôi sao? Vì sao....?

Lưu Tinh Phân trên đường đi đều vật lộn suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ đến muốn nứt đầu. Dùng tiền công tư lợi mua tử thi nói theo một cách nào đó chính là giúp đỡ những người nghèo kia, nhưng mà các xác chết được thu mua lại có thể là...

Chính là hai tay của bản thân không biết từ lúc nào đã dính đầy máu tươi?

Cô không dám nghĩ tới nữa, mẹ cô... chẳng lẽ mẹ cô...

Không thể nào...

Mẹ cô đã hỏa táng rồi...

Như vậy....

Người giải đáp vấn đề này không phải Vương Dũng, mà là cảnh sát. Sau khi vào tù, hai người bị tách ra. Cảnh sát nói rằng, khi bọn họ làm việc thu mua kia, quá trình trong đó đã phát sinh nhiều chuyện khiến người ta không khỏi đau lòng.

Thì ra Vương Dũng kêu hai người kia tìm thi thể, nhưng trong số đó không phải tất cả là chết ngay từ đầu.

Một số xác chết mà bọn hắn mua là ở mỏ than, thật ra, đây không phải là chết do tai nạn, không phải bị chết do lúc đào quặng cũng không phải tự sát. Mà là do hai tên Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu đi tìm gϊếŧ chết, chúng chuyên tìm những người tâm trí không bình thường, người bị thiểu năng, sau đó mang hồ sơ cho Vương Dũng xem Vương Dũng lại chuyển cho Lưu Tinh Phân rồi cô làm giả bảo hiểm ngoài ý muốn cho bọn họ. Bọn họ liền lợi dụng chuyện mỏ than dễ xảy ra tai nạn mà gϊếŧ những người kia sau đó tạo hiện trường giả.....

Ngoài ra trong số xác chết mà bọn hắn thu mua, còn có người vô gia cư, người ăn xin, người mất trí,...

Phương hướng bắt đầu sai, tất cả đều sai, quỹ đạo đi lệch với bình thường, là chạy theo lợi ích, là liều thuốc độc của đồng tiền.

Ghê tởm nhất, bọn họ gϊếŧ người cuối cùng chính là.....

Chính là người vợ bị rối loạn tâm thần hoang tưởng của người đàn ông đã tự sát lúc trước.

Người phụ nữ bị bệnh tâm thần đó thỉnh thoảng những lần phát bệnh đều đi trên khắp các con đường tìm Lưu Tinh Phân.

Thế nhưng, Lưu Tinh Phân sao lại không còn ở thị trấn Phong Hợp nữa?

Người bệnh tâm thần đó khi thì ôm trái bí đỏ, khi thì ôm hoa.

Bà ấy muốn tặng những thứ này cho Lưu Tinh Phân - ân nhân của cả nhà bà.

Bà ấy ở cổng công ty bảo hiểm đợi, chờ ở cầu lớn Lưu Tinh Phân hay đi qua.

Gặp ai cũng hỏi: Ân nhân Lưu Tinh Phân của tôi đâu rồi?

Ngày đó, bà ấy trùng hợp gặp được đồng nghiệp của Lưu Tinh Phân, người kia vô ý trả lời 'Lưu Tinh Phân từ chức đi du lịch rồi.'

Người điên thì làm sao biết đi du lịch là gì, cô ấy chỉ biết muốn tìm Lưu Tinh Phân, mang bí đỏ và hoa tươi tặng cho cô.

Sau đó có ai đó chỉ đường đến nông thôn? Cô ấy làm sao nhớ được.

Cứ như vậy mà ngốc nghếch đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, gặp ai cũng lại hỏi Lưu Tinh Phân đang ở đâu.

Cô có bệnh tâm thần, nhưng người bệnh cũng sẽ đói khát.

Cô ấy đói bụng sẽ ăn sống bí đỏ trong tay, bí đó ăn hết sẽ nhặt đồ ăn ở trong thùng rác mà ăn.

Đi mãi đi mãi cũng tới đường nông thôn kia.

Mùa thu, ở nông thôn khắp nơi đều có trái cây ăn được.

Cô cứ như vậy mà quên mất mục đích chuyến đi của mình, vui vẻ mà ăn quả dại ven đường.

Khi trời tối, cô sợ hãi cuộn tròn một chỗ, nhìn chằm chằm phía trước, không biết mình ở đâu.

Không nhìn thấy gì khác lạ, người điên cũng không biết tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh, thế là nằm xuống an tâm mà ngủ.

Sau đó vài hôm, khi trời chạng vạng tối, cô bất chợt gặp được hai người, phải nói là bọn họ nhìn cô thật lâu rồi, chỉ là, hôm đó mới xuất hiện trước mặt cô.

"Lưu Tinh Phân ở đâu rồi?" Cô nhìn họ họ chợt nhớ đến Lưu Tinh Phân.

"Đi theo bọn tôi, bọn tôi sẽ dẫn cô đi tìm cô ấy."

Cô bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, giật lấy cỏ ven đường, bí đỏ ăn rồi, hoa bị khô mất, cô muốn đem cỏ dại tặng Lưu Tinh Phân.

Bọn họ muốn đưa cô đi đâu?

Làm sao thế? Đây là nơi nào?

Ao nước à?

Không, trong ao có rắn?

Khi còn trẻ cô bị rắn cắn, bởi vậy luôn sợ hãi với hồ nước.

Cô sợ rắn mà hét ầm lên.

Còn chưa kịp kêu xong, một trong hai người kia liền đẩy cô xuống ao nước!

Cô vùng vẫy dãy dụa trong nước, tuyệt vọng kêu cứu.

Thế nhưng vô dụng, hồ nước sâu quá.

Chỉ trong chốc lát, cô chết đuối mất rồi.

Có người nông dân mượn ánh sáng hiu hắt, nhìn thấy hết thảy, liền lấy điện thoại ra gọi 110...

Hiện tại các bạn độc giả hẳn là đã sáng tỏ, hai người gϊếŧ người kia là Đoạn tử Thừa cùng với Giác Vũ Hậu.

Bọn họ vì chuyện như vậy cãi nhau. Đoạn tử Thừa không muốn làm như vậy, nhưng Giác Vũ Hậu nhất định muốn làm.

Tiếp tục tranh chấp, đoán chừng lại có việc, Đoạn tử Thừa không muốn phiền toái liền gật đầu đồng ý hợp tác lần nữa.

Hắn và Vương Dũng đều giống nhau, ở trong lòng vô số lần muốn ngừng tay, lần này chính là quyết định xong việc liền hoàn toàn dừng lại.

Trước đó mỗi lần gặp được tình trạng này, Đoạn tử Thừa đều kháng cự ở trong lòng.

Người đàn bà điên này bọn họ đã gặp ở thị trấn Phong Hợp, chỉ đợi người thân nhận xác sẽ đến thu mua thử thi.

Người điên kia là do Giác Vũ Hậu đẩy xuống nước, sau khi người nông dân ki báo cảnh sát, Giác Vũ Hậu lập tức bị bắt vào đêm hôm đó.

Đoạn tử Thừa trốn thoát được....

Nhưng hắn trốn đến đâu đây? Hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn còn.

Khiến Lưu Tinh Phân đau lòng nhất là, cô ấy sau này mới biết lúc mẹ cô và chú Lý gặp nạn, Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu vì tư lợi lại chỉ nhìn hộ chết không cứu!

Đây chính là báo ứng, phải không?

Không phải chỉ có Vương Dũng và Lưu Tinh Phân bị liên lụy, mà còn có mấy người nông dân của Đại Di Loan, và... còn có những độc giả thông minh đều có thể tưởng tượng ra những người bị dính líu vào chuyện này.

Sự kiện thu mua tử thi kia khiến cho thị trấn Phong Hợp ồn ào náo động.

Chẳng qua, điều kỳ lạ là việc này vừa xảy ra, mọi người ở thị trấn Phong Hợp tích cực mua bảo hiểm hơn, phong trào còn lan đến cả những vùng xa xôi hẻo lánh.

Nhất là những nhà có người điên, người không bình thường đều mua bảo hiểm cho bọn họ.

Những người đó có bảo hiểm, thế nhưng bọn họ sống như vậy hạnh phúc sao?

Nếu bọn họ xảy ra bất trắc, lợi ích cuối cùng thuộc về ai?

Thị trấn Phong Hợp vẫn đánh giá Lưu Tinh Phân rất cao.

Ai mà không muốn dùng thi thể đổi lấy tiền, lại không tổn thương đến thi thể?

Ở trong lòng, mọi người đều hy vọng lại xuất hiện thêm một Lưu Tinh Phân nữa.

Mọi người nói chuyện về cô vẫn y nguyên thân thiết xưng hô bằng Giám đốc Lưu.

Nhưng bất luận bọn họ có gọi trìu mến như thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được thực tại.

Ngày đầu tiên trong tù Lưu Tinh Phân đã gặp ác mộng. Trong mơ đều là những oan hồn vô tội kia, có kẻ điên, người ăn mày, kẻ lang thang... Cô không biết mình phải ở tù bao lâu, nhưng cho dù lâu thế nào, cả đời cô cũng không rửa được hết tội.

Đương nhiên, cũng có chuyện bất ngờ xảy ra, chính là ngày cô vào tù, một đám người ở bên ngoài tù giam. Bọn họ là những người đã hưởng được bảo hiểm tốt như là người đầu tiên được bảo hiểm trung niên, trong đó còn có hai học sinh, bọn họ chính là con của người phụ nữ tâm thần hoang tưởng. Bọn họ một người thi đỗ trường đại học trọng điểm, một người thi được trường cấp ba chuyên. Nhờ có tiền bảo hiểm của cha mà bọn họ có thể hoàn thành việc học. Nhìn bọn họ, Lưu Tinh Phân cười vui vẻ, có lẽ đây chính là loài hoa lạ nở ra từ trong bùn đi...

- HOÀN CHÍNH VĂN-