Chương 8: Hậu hoạn vô tận

Edit: Thanh An huyện chủ

Beta: Lyn

***********

Trời vừa sáng, bọn họ đều chưa muốn dậy, Lưu Tinh Phân đặt nhẹ tay lên người Vương Dũng.

Thật muốn cứ như vậy, cái gì cũng không cần quan tâm, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Điện thoại của Vương Dũng lại không đúng lúc vang lên, mới nghe được một nửa, Vương Dũng liền bị dọa mà bật dậy.

Thì ra nguyên nhân là do hai người Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu đánh nhau.

"Đánh nhau?" Lưu Tinh Phân nghe xong, lông mày cũng nhảy lên theo.

"Bị thương rất nghiêm trọng......" Vương Dũng vẻ mặt nghiêm túc.

"Cái này......" Lưu Tinh Phân không khỏi nhíu chặt lông mày.

Vương Dũng vội vã kêu một chiếc taxi hướng bệnh viện chạy như bay.

Bị thương quả thật có chút nghiêm trọng, một người thì bị mất hai cái răng, một người thì bị gãy ngón tay cái.

Hóa ra, nguyên nhân là do chuyện phân công tiền thù lao của cỗ tử thi kia mà gây ra xung đột. Một người thì nói rằng mình cung cấp tin tức nên muốn được nhiều điểm một chút, một người thi khăng khăng mình tạo ra hiện trường vụ án nên xứng đáng được nhiều hơn.

Vương Dũng sợ bọn họ sơ sẩy nói ra chuyện kia, đành phải lại làm giả lần nữa.

Lưu Tinh Phân trả tiền bảo hiểm y tế cho bọn họ.

Vương Dũng làm giả báo cáo nghiệm thương, sau đó nhờ báo cáo giả này mà họ mới trả tiền viện phí.

Làm xong hết thảy, cả hai mới cảm thấy mệt mỏi từ tận tinh thần đến thể xác.

"Cứ tiếp tục như vậy,hai người bọn họ sẽ hủy hoại chúng ta mất..." Vẻ lo lắng của Vương Dũng Lưu Tinh Phân lần đầu tiên nhìn thấy.

"Đúng vậy, chúng ta nghỉ việc đi, bán nhà sau đó thì đến một nơi thật xa."

"Ừ, sau đó cho bọn họ một khoản tiền, bảo bọn họ ngậm chặt cái miệng lại, để đi kiếm kế mưu sinh khác."

Tuy rằng bàn bạc như vậy nhưng Lưu Tinh Phân vẫn không tài nào ngủ yên giấc được.

Nhắm mắt lại sẽ nghĩ tới Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu đánh nhau, mặc dù trên cơ bản, mọi chuyện không phải là cô chủ động xuất đầu lộ diện để làm, nhưng dù sao cô cũng là ngọn nguồn của công việc này...

Hai người kia nóng tính như vậy, lớn như vậy còn vì chút chuyện mà động tay động chân, không sớm thì muộn thể nào cũng xảy ra chuyện...

Làm sao bây giờ?

Tại lúc mà tình yêu của Vương Dũng và Lưu Tinh Phân đang nên cuồng nhiệt nhất thì xảy ra chuyện khiến cả ngày đều cảm thấy lo lắng, mất đi sự nhiệt tình.

Vương Dũng bắt đầu sợ hãi điện thoại của Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu, trong lòng thầm cầu nguyện cho mọi người hạnh phúc mạnh khỏe, chỉ mong không có tai nạn phát sinh thêm nữa.

May mắn mẹ của Lưu Tinh Phân dạo này rất hay gọi điện thoại làm cho tinh thần của bọn họ được giải tỏa một chút.

Mẹ nói chuyện cũng rất bình thản, nhưng nghe kỹ lại thì vẫn có xen lẫn sự vui vẻ, hạnh phúc.

Chỉ là những câu chuyện lông gà vỏ tỏi như nhà có thêm đóa hoa nào đó nở hay là thỏ trong nhà đã sinh con...

Lưu Tinh Phân còn nghịch ngợm nói trêu về chú Lý.

Mẹ ngược lại cũng không ngượng ngùng, vẫn cười ha ha vui vẻ, thản nhiên kể cho cô nghe một số chuyện lý thú của ông ấy.

Lưu tinh phân làm nũng nói với mẹ: "Mẹ, mẹ thiếu con một người cha, một người giống chú Lý."

Đầu dây bên kia nghe xong liền im lặng, cô hiểu im lặng tức là mẹ cũng không ghét hay là chấp nhận lời đùa giỡn của Lưu Tinh Phân, không có sự trêu chọc như trước đây.

Lưu Tinh Phân cảm nhận được niềm vui của mẹ khi được ở gần chú Lý.

Được lây nhiễm chút không khí vui vẻ của mẹ, bọn họ tạm thời quên đi được chút muộn phiền lại lần nữa yêu đương trở lại.

Thị trấn Phong Hợp mặc dù giao thông có phần không được tiện lợi nhưng phong cảnh ở đây giữ được vẻ đẹp của nó.

Người là động vật dễ dàng lãng quên nhất, đại đa số mọi người đều như vậy, ngày hôm trước có thể vẫn cãi nhau, ngày hôm sau lại quên mất, thậm chí mấy phút trước vừa cãi nhau, một lúc sau đều quên sạch sẽ.

Người thực sự buồn lo vô cớ cũng không nhiều, Lưu Tinh Phân và Vương Dũng cũng vậy, dù sao đã quyết định rời Thị trấn Phong Hợp để đi nơi khác, về sau cô sẽ đi theo anh.

Quyết định vứt bỏ công việc hiện tại, thể xác lẫn tinh thần đều bình tĩnh lại.

Thời điểm Vương Dũng nộp lên thư từ chức, lãnh đạo của anh cảm thấy ngoài ý muốn những nghĩ lại vẫn có thể hiểu được. Anh cũng là một người có tài nhưng lại suốt ngày ở cùng với tử thi, có khi còn phải khó khăn trèo đèo lội suối để đi làm việc. Xác thực đây không phải công việc tốt. Bởi vậy rất nhanh đã có trả lời cho thư từ chức của Vương Dũng: Làm tiếp một tháng nữa, đến khi người thay thế tiếp nhận công việc đến thì có thể từ chức.

Lưu Tinh Phân gửi đơn từ chức lên nhưng lại bị đè xuống, không chấp nhận phê duyệt.

Lãnh đạo của cô không cho từ chức: "Thị trường của thị trấn Phong Hợp rất lớn, nếu cô từ chức thì mọi người liệu có hủy bảo hiểm?"

"Xảy ra nhiều chuyện như vậy cho nên..." Lưu Tinh Phân khi nói lời này liền cảm thấy chột dạ.

"Nếu không có chuyện gì xảy ra thì ai tìm đến làm bảo hiểm chứ? Mua bảo hiểm không phải là để đề phòng chuyện bất ngờ sao? Mấy trăm người mua bảo hiểm, xảy ra chút sự cố không phải rất bình thường sao, không phải công ty chỉ quan tâm đến lợi nhuận hay sao? Có lợi nhuận là được..." Lãnh đạo bên kia lại cười nói.

"Thị trấn Phong Hợp quá được thiên vị rồi..."

"Nơi đó phong cảnh thật tốt, không khí trong lành, hiện tại rất nhiều thành phố lớn đều bị sương mù bao phủ..."

Đầu tiên Lưu Tinh Phân thực sự có chút lưu luyến thị trấn Phong Hợp, cô thực sự có chút thích phong cảnh không khí nơi đây, nhưng bị lãnh đạo nói xong, cô chỉ hận không thể lập tức xách vali rời đi.

"Hay là cô cảm thấy tiền lương thấp? Vậy thì dễ thôi, tôi tăng lương cho cô!"

Không cần..."

Lưu Tinh Phân khó chịu viện tất cả lý do, nhưng lại không có một cái nào thuyết phục được lãnh đạo phê chuẩn vào thư từ chức của cô.

Thì ra mọi sự tình sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, tựa như một lần nói dối liền phải dùng nhiều lần nói dối khác để hoàn thành chuyện đó.

Lưu Tinh Phân cảm thấy chuyện từ chức của cô thực sự còn lâu mới có kết quả như mong muốn, chuyện này không đơn giản, nhưng thứ gì không đơn giản thì lại không nói được rõ ràng, nó như gắn liền với chuyện nói dối, sự tình không có gì đáng sợ hơn lời nói dối.

Một kế toán muốn từ chức, năm quản kho muốn từ chức, luôn có nhiều diều cần phải lo lắng hơn một nhân viên bình thường nghỉ việc.

Kế toán sợ bị phát hiện nợ khó đòi, quản kho sợ hãi hàng hóa không đảm bảo yêu cầu bị tra ra, còn có vân vân thứ khác nữa...

Lưu Tinh Phân không dám nghĩ tiếp nữa, cô kéo thân thể mệt mỏi trở lại chỗ của Vương Dũng, vừa vào nhà liền thả mình trên ghế sô pha.

"Không từ chức được sao?" Vương Dũng còn muốn thân mật với Lưu Tinh Phân một chút, nhưng nhìn thấy vẻ ủ rũ của cô liền hiểu rõ sự tình.

"Không từ chức được..."

"Không sao đâu, dù sao đến lúc đó cùng lắm thì chúng ta không cần tháng lương đó thôi..." Vương Dũng nhún nhún vai, thoải mái an ủi cô.

"Cũng đúng..." Lưu Tinh Phân vẫn cảm giác mọi chuyện không được thuận lợi như vậy, luôn cảm thấy có thứ gì đó ngăn cản cô rời đi.

Việc thu mua tử thi!

Chính chuyện này đã ngăn cản hành động của cô.

Một tháng tiền lương kia là chuyện nhỏ, nếu như cấp trên điều tra, chuyện kia mà bại lộ... "Sợ tội bỏ trốn" chính là chuyện lớn.

Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên cảm giác chuyện này thực sự khó giải quyết.

Nhưng, bất luận anh ta, chuyện người ta lo lắng thì thường sẽ không xảy ra, không phải là trước kia chi nhánh công ty ở đây cũng sắp đóng cửa hay sao?

"Chúng ta đang tự mình hù dọa bản thân thôi, yên tâm đi, không có việc gì, có báo cáo nghiệm thi của anh, mà người chết đó cũng đã sớm bị hạ táng, không ai để ý đến đâu, nơi khỉ ho cò gáy này, ai nguyện ý để tâm tới chứ?" Vương Dũng trầm tư một chút, sau đó lại thở dài: "Điều anh lo lắng nhất chính là hai người kia... bọn họ thấy tiền liền sáng mắt, chỉ cần sắp xếp ổn định cho họ liền không có vấn đề gì."

"Nếu không anh giả bệnh? Giả bị bệnh nặng?" Lưu Tinh Phân tinh quang trong đầu chợt lóe, nhướng mày.

"Ý kiến này không tệ, tốt nhất là bệnh chết..."

"Gặp chuyện có lợi, bọn họ đều muốn bám vào, một khi anh gặp nạn, bọn họ trốn còn nhanh hơn thỏ."

Vương Dũng cùng Lưu Tinh Phân nghĩ ra được sách lược vẹn cả đôi bên, không chịu được cùng nhau cười, tâm tình cũng được cải thiện.

Vương Dũng quyết định lần tới tiếp nhận nghiệm thi, giả bộ mình bị bệnh...

Hết chương 8.