Chương 284: Diễn viên tướng thanh



Bấy giờ, bóng dáng Diệp Viễn xuất hiện trước cửa công ty dược liệu Liễu Thị.

Vừa đến trước cửa đã thấy ba người Sở Vân Phi cùng với Phạm Thống và Thẩm Tư Phàm đi ra.

Lúc này, tất cả mọi người bên trong đều điên cuồng đấu giá Thăng Cảnh Đan, hơn nữa còn có Lục Phiến Môn và người của phủ nha Giang Bắc duy trì trật tự.

Tất cả mọi võ giả tham gia bán đấu giá đều không dám có hành động khác lạ gì.

Ba người cũng không giúp ích được gì, nhàm chán quá nên định ra ngoài hít thở không khí.

Chỉ là khi ba người vừa mới tới cạnh Diệp Viễn.

“Soạt… Soạt… Soạt…”

“Ầm…”

Chợt nghe thấy bốn tiếng xé gió nổ vang.

Diệp Viễn quay đầu lại, trông thấy ba viên đạn màu trắng cùng một mũi tên vàng.

Đang lặng lẽ lao tới đầu bốn người họ với tốc độ vô cùng khủng khϊếp.

“Giải quyết xong!”

Trên mái nhà, đôi song sinh cực kỳ thoải mái và tự tin cất súng đi.

Trong mắt bọn họ, bốn người dưới lầu chắc chắn phải chết, không có gì để nghi ngờ.

“Sao lại như thế được?”

Nhưng khi hai người vừa mới cất súng đi thì đã nghe thấy tiếng hô lên đầy hoảng hốt của Lý Dương.

Hai người nhìn xuống dưới lầu theo bản năng, phát hiện ra bốn người kia đã không còn thấy tung tích.



Điều này khiến hai người lòng đầy kinh hãi.

Theo bọn họ thấy, bốn người kia cũng chỉ là người thường mà thôi.

Bọn họ ra tay chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Nhưng bây giờ bọn họ lại biến mất một cách kỳ lạ.

“Người đâu?”

Đôi song sinh lập tức nhìn sang Lý Dương.

Lúc nãy sau khi họ nổ súng thì không còn chú ý bốn người dưới lầu nữa, chỉ có Lý Dương vẫn tập trung quan sát tình huống bên dưới.

“Không rõ lắm!”

Lúc này, Lý Dương cũng kinh hãi không thua gì họ, một mũi tên đó rõ ràng đã nhắm tới Diệp Viễn.

Nhưng khoảnh khắc mũi tên chỉ còn cách Diệp Viễn chưa đến một mét.

Thì bóng dáng Diệp Viễn và bốn người kia nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

“Các người đang tìm tôi hả?”

Nhưng vào đúng lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói.

Điều này khiến cả ba người đều giật mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Diệp Viễn vừa mới biến mất lúc nãy, bây giờ đã thong thả đứng sau lưng tất cả bọn họ.

“Cậu là Diệp Diệt Tiêu?"

Ba người không phải là kẻ ngốc, Diệp Viễn có thể thoải mái né được ám sát, hơn nữa còn xuất hiện sau lưng bọn họ.

Thì chỉ có đúng một lời giải thích, đó là Diệp Viễn chính là Diệp Tiệt Tiêu.

“Đúng vậy, các người là ai?”



Sau khi xác định Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, ba người lòng đầy khϊếp sợ và cũng có chút bất ngờ.

Bọn họ tới đây vốn là vì Diệp Diệt Tiêu, trước đó còn lo lắng mình không tìm thấy Diệp Diệt Tiêu nên quyết định ra tay gϊếŧ chết mấy người bạn của anh trước.

Để dẫn Diệp Diệt Tiêu ra mặt, không ngờ Diệp Diệt Tiêu lại chủ động dâng lên tận cửa.

Đối với Diệp Diệt Tiêu, ba người bọn họ cũng không ngại, dù sao ba người đều là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, Diệp Viễn có mạnh đến mức nào cũng không thể là đối thủ của ba người bọn họ được.

Một người trong cặp song sinh lên tiếng: “Chúng tôi là ai hả? Ranh con à, e là nói ra sẽ hù cậu chết khϊếp mất, tôi chúng là Thợ Săn Hai Súng năm đó từng tung hoành khắp Hoa Hạ không có địch thủ!”

Tên còn lại nói theo: “Thợ Săn Hai Súng, tung hoành Hoa Hạ!”

“Thợ Săn Hai Súng? Chưa nghe bao giờ!”, Diệp Viễn khinh thường cười.

“Ồ này này, ranh con định chọc tức lão già này đấy hả, ông đây là sự tồn tại vô địch ở Hoa Hạ hơn hai mươi năm về trước. Khi ông đây còn lăn lộn khắp nơi, thì ranh con nhà cậu vẫn còn mặc yếm uống sữa đấy!”

“Ranh con còn mặc yếm uống sữa đấy!”

Nhìn thấy cặp song sinh như người lùn kẻ xướng người họa như mấy tên hề, Diệp Viễn thấy hơi buồn cười.

“Tôi thấy hai mươi năm trước mấy người không có tung hoành khắp Hoa Hạ chẳng ai đánh lại, mà là diễn viên hài kịch mới đúng!”

“Ô này, tức chết bố mày mất, ranh con, hôm nay tao không rút gân lột da, nghiền xương mày thành bột thì không phải người!”

“Rút gân lột da, nghiền xương thành bột!”

Diệp Viễn khinh thường cười nói: “Ha ha, chỉ có ba tên rác rưởi các người thôi á? Tu luyện thêm hai mươi năm nữa đi!”

“A, tức chết bố mày mất!”

Cặp song sinh bị chọc cho tức điên cùng nhau lôi súng lục ra, nổ súng về phía Diệp Viễn.

Viên đàn màu trắng tỏa ra thứ khí lạnh như băng chặn hết toàn bộ đường lui của Diệp Viễn.

Mà Lý Dương bên cạnh thì đã giương cung lên.