Chương 14: Hưu thê

Thương Tôn thị nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, nàng liền biết, Thương Sĩ Công từ trước đến nay là hiếu thuận, chỉ cần liên lụy đến Lý Thục Hoa liền thay đổi!

Bàn tay hung hăng vỗ lên bàn, Thương Tôn Thị tức giận nói: "Ngươi đọc nhiều thánh hiền thư như vậy, còn làm huyện lệnh, chẳng lẽ chỉ biết dẫn nữ nhân vây quanh hậu viện đi dạo sao? Ta vẫn còn điều cần nói với nó, ngươi đi một mình trước!"

Bàn tay vỗ lên mặt bàn gỗ phát ra một tiếng trầm đυ.c, Thương Cẩm Tú theo bản năng nhíu nhíu mày, cảm thấy nhất định rất đau. Thương Sĩ Công cũng đau lòng, hắn bước nhanh đến bên cạnh Thương Tôn thị, cầm lấy tay nàng nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay đã đỏ lên một mảng lớn, nhất thời càng thêm đau lòng.

"Nương, ngài cho dù là tức giận, tức giận với ta là được, tại sao lại tự làm khổ mình?"

Thương Tôn thị kỳ thật cũng có chút hối hận, nàng làm gì phải đập bàn a, đau chết người! Nhưng miệng nàng nói: "Nếu không phải ngươi tức giận với ta, ta có thể tức giận sao?"

Thương Sĩ Công bất đắc dĩ, bình thường hắn xử lý vụ án xét xử công vụ cũng chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, hiện tại chỉ cảm hai bên đầu đau nhức!

Lý Thục Hoa ngồi lặng lẽ ở một bên, cánh tay ôm Thương Cẩm Tú, yên lặng nhìn trò khôi hài này, giống như hết thảy đều không liên quan đến nàng. Thương Cẩm Tú không biết nàng đã trải qua bao nhiêu lần náo loạn như vậy, giờ phút này nhìn bộ dáng của Lý Thục Hoa, nàng chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, rất khó chịu.

Cha mẹ nàng ân ái, ông bà đều là trí thức, tư tưởng sáng suốt. Không có tư tưởng cũ kỹ trọng nam khinh nữ, cũng không có mẹ chồng cực phẩm kén chọn con dâu.

Loại chuyện này, nàng chưa từng trải qua. Hiện giờ tự mình cảm thụ, mới hiểu được đương sự có bao nhiêu khó chịu. Hồi sinh viên nàng đã gặp được một bạn nữ cùng lớp, người đó cực kỳ lạnh lùng với gia đình. Không ít người nói nàng không đúng, khuyên nàng nên hiếu thảo với cha mẹ. Nàng chỉ nói một câu —— Trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận ý vô duyên vô cớ, người chưa từng trải qua, không có tư cách phán xét!

Lúc ấy Thương Cẩm Tú và nàng cũng không quen biết, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, luôn cảm thấy người nọ sớm trưởng thành, một đôi mắt phảng phất nhìn thấu thế gian bách thái, ngày thường độc lai độc vãng, cùng mọi người chung quanh không hợp.

Người nọ nhìn lạnh lùng, luôn làm cho người ta có một loại ảo giác người lạ không được gần gũi. Nhưng mà một lần tình cờ, Thương Cẩm Tú cùng nàng tiếp xúc, mới phát hiện nàng là một người phi thường thiện lương, có trách nhiệm, tràn ngập ý thức chính nghĩa.

Lúc ấy, Thương Cẩm Tú từ trong miệng người khác nghe nói người trong nhà nàng đều rất trọng nam khinh nữ, chỉ là khi đó Thương Cẩm Tú còn chưa từng trải qua khổ cực cùng nhân tình lạnh lùng, cũng không biết cha mẹ thân nhân đôi khi đối với hài tử của mình tàn nhẫn cỡ nào.

Cho đến bây giờ, nàng lạnh lùng nhìn trò hề này, trong đầu không tự chủ được liền nhớ tới nữ sinh lúc đó, cùng với nụ cười mỉa mai mà nàng thường xuyên treo ở bên miệng.

Thương Cẩm Tú tựa vào người Lý Thục Hoa, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Thanh âm của Trương Xuân Hoa lại vang lên không đúng lúc: "Ta noi nha, đại bá chính là quá quan tâm đến tẩu tử. Thân thể tẩu tử bất tiện, nơi này lại không có người ngoài, nương bất quá muốn cùng tẩu tử nói chút lời tri kỷ giữa nữ nhân mà thôi, đại bá có cái gì phải lo lắng?"

Nàng vốn còn lo lắng Thương Sĩ Công biết chân tướng sẽ không bỏ qua cho Thương Cẩm La, hiện giờ nhìn ra Thương Sĩ Công không có ý định truy cứu, trong lòng tự nhiên liền thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thúc giục Thương Sĩ Công rời đi, Thương Tôn thị thuận lợi thu thập Lý Thục Hoa.

Thương Sĩ Công đối với nàng cũng không có hảo cảm, chỉ là nàng dù sao cũng là nữ nhân, hắn nếu quyết định không truy cứu Thương Cẩm La, tự nhiên không thể cắn nàng không buông. Nghe xong thanh âm của Trương Xuân Hoa, Thương Sĩ Công liền hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Dù sao ta cũng không có việc gì, nương có cái gì muốn nói với Thục Hoa thì nói đi, nếu thật sự có cái gì cần lưu ý, ta cũng thuận tiện nghe một chút.”

Nói xong hắn liền đi đến bên cạnh Lý Thục Hoa ngồi xuống, cầm lấy một tay của nàng.

Mặt Thương Tôn thị hoàn toàn đen sầm, nàng không nghĩ tới, chính mình đã nói như vậy, Thương Sĩ Công cư nhiên vẫn không chịu đi! Hắn đây là muốn ngỗ nghịch nàng a! Không được, nàng không thể chờ thêm nữa, Thương Sĩ Công nhất định phải hưu Lý Thục Hoa!

Vì vậy, nàng nói: "Ngươi muốn nghe sao? Vậy ta nói. Lý Thục Hoa không xứng làm dâu Thương gia ta, ta muốn ngươi hưu nó!”