Chương 18: Lo lắng

Thương Sĩ Công đi ra ngoài, lúc rời đi cố ý đóng cửa phòng lại, ngăn cách người bên ngoài không có ý tốt rình rập. Thương Cẩm Tú tựa vào trong ngực Lý Thục Hoa, vẫn nhìn nơi Thương Sĩ Công biến mất, mới ngẩng đầu lo lắng nhìn về phía Lý Thục Hoa: "Mẫu thân, phụ thân đi gặp tổ mẫu rồi, ngài sợ sao?”

Lí Thục Hoa cười vươn tay nhéo nhéo mặt nàng, lại sờ sờ trán nàng, cảm thấy hình như không nóng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vuốt mặt nàng ôn nhu nói: "Tú nhi ngốc, nương có cái gì phải sợ?"

Thương Cẩm Tú hơi nhíu mày, nàng nhìn mặt Lý Thục Hoa, lại nhìn không ra nàng thật sự không lo lắng, hay là cố ý ở trước mặt nàng cường nhan cười vui vẻ, liền hỏi: "Cha hình như rất nghe lời tổ mẫu nói, ngài không sợ hắn thật sự bỏ ngài sao?”

Lý Thục Hoa một lần nữa nhéo nhéo mặt nàng, hưởng thụ làn da mềm mại của nàng, cảm giác thực sự tốt, nói: "Đây là chuyện của người lớn, ngươi một tiểu hài tử quan tâm làm gì?" Nói xong thấy Thương Cẩm Tú nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy không đồng ý, mới nói, "Yên tâm đi, cha ngươi không phải loại người đó, hắn sẽ không hưu nương.”

Thương Cẩm Tú lại cảm thấy Thương Sĩ Công rõ ràng chính là ngu hiếu, Thương Tôn thị nếu thật sự bức hắn, nói không chừng hắn thật đúng là sẽ làm ra loại chuyện này!

Nghĩ như vậy, là bởi vì nàng mới đến, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng lắm, càng thêm không rõ tính cách của Thương Sĩ Công. Cho dù Thương Tôn thị lấy cái chết bức bách, Thương Sĩ Công chỉ sợ tình nguyện tự sát, cũng sẽ không dựa theo ý Thương Tôn thị bỏ Lý Thục Hoa.

Lý Thục Hoa nhìn vẻ mặt hoài nghi của Thương Cẩm Tú, lực đạo bóp má nàng thoáng tăng thêm vài phần, tức giận nói: "Ngươi đứa nhỏ này, hắn chính là cha ngươi, ngươi đừng nghĩ lung tung!"

Thương Cẩm Tú không biết Lý Thục Hoa lấy đâu ra sự tự tin, lo lắng nàng tự lừa mình dối người, liền hỏi: "Nương, ngài vì sao khẳng định cha sẽ không hưu ngài?”

Lý Thục Hoa nghe Thương Tôn thị nói xong trong lòng vẫn tức giận, nghe thấy Thương Cẩm Tú luôn nói "hưu", trong lòng nàng càng không thoải mái. Chỉ là Thương Cẩm Tú là con gái của nàng, lại là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, nàng không có khả năng tức giận với nữ nhi của mình, liền nói: "Ngươi là một nữ hài tử, đừng lúc nào cũng đem chữ "hưu" treo ở bên miệng, làm cho người ta nghe thấy phiền lòng, có nghe thấy không?"

"A, biết rồi." Thương Cẩm Tú gật gật đầu, tự giác ở trước mặt Lý Thục Hoa nói chữ "hưu" quả thật không ổn, nếu nói Thương Tôn thị đâm dao ở trong ngực Lý Thục Hoa, vậy nàng vừa rồi nói "hưu" chẳng phải là rắc muối ở miệng vết thương của nàng sao?

Thương Cẩm Tú áy náy nhìn Lý Thục Hoa một cái, đối với Thương Sĩ Công vẫn không yên tâm, quấn lấy Lý Thục Hoa hỏi: "Nương, ngài liền nói cho ta biết đi, vì sao ngài tin tưởng phụ thân như vậy?"

Lý Thục Hoa bị nàng quấn lấy không còn cách nào khác, liền đơn giản nói với nàng về quan hệ giữa Lý gia và Thương gia, cùng với nỗ lực của nàng vì Thương Sĩ Công. Có lẽ là lo lắng Thương Cẩm Tú hiểu lầm Thương Sĩ Công, nàng còn không quên đem Thương Sĩ Công khen ngợi một phen, nghe được mấy lời đó Thương Cẩm Tú chỉ thở dài trong lòng, mẫu thân tiện nghi này xem ra đều đặt hết tâm can ở trên người Thương Sĩ Công.

Nói một cách đơn giản, cha của Thương Sĩ Công và cha của Lý Thục Hoa là cùng một thôn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là huynh đệ tình cảm rất tốt. Hai nhà vốn không có tiền, cuộc sống trôi qua chật vật. Thương phụ học hành tốt, đáng tiếc không có đường thăng tiến, về sau thật vất vả mới được làm phụ tá cho người ta, lại bởi vì tính tình quá ngay thẳng bị người xa lánh. Thương phụ bất đắc dĩ, cuối cùng trở về quê hương.

Lý phụ học tập tuy rằng bình thường, nhưng rất thích buôn bán, đầu óc cũng linh hoạt, rất nhanh liền làm được ra ngô ra khoai. Lúc trước Thương phụ đi làm phụ tá cho người ta, vẫn là Lý phụ tìm người hỗ trợ nhờ vả quan hệ, còn cho Thương phụ không ít bạc phòng thân.

Thương phụ sau khi trở về quê nhà liền muốn làm một cái tư thục làm phu tử, đáng tiếc trong tay hắn căn bản không có bao nhiêu bạc. Lý phụ sau khi biết, lập tức lấy bạc ra giúp hắn làm việc.

Thương phụ không phải là nhân vật nổi danh gì, tuy rằng làm tư thục, kiếm được cũng không nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Lý phụ không đành lòng để cho huynh đệ tốt của mình chịu khổ, không ít lần tiếp tế hắn. Sau đó Thương phụ sớm bệnh chết, còn lại Thương Tôn thị cùng với huynh đệ Thương Sĩ Công và Thương Sĩ Huân. Lý phụ thấy bọn họ cô nhi quả mẫu đáng thương, liền trực tiếp giúp bọn họ. Không chỉ tặng bạc, còn hỗ trợ mua nha hoàn bà tử hầu hạ, thỉnh thoảng nhận được thứ gì đó hiếm thấy, chỉ cần không phải quá quý giá, cũng sẽ tặng cho bọn họ một phần.

Lý Thục Hoa và Thương Sĩ Công là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng thâm hậu. Thương Sĩ Công từ nhỏ đã thông minh, đọc sách tốt, Lý phụ phi thường thích, mặc dù Thương phụ chết, cũng không hủy đi mối hôn sự này.

Về sau khi Lý Thục Hoa cùng Thương Sĩ Công thành thân, Lý phụ cố ý chuẩn bị đồ cưới phong phú, một là sợ nữ nhi gả qua chịu khổ, hai là muốn giúp đỡ Thương gia một phen. Thương Sĩ Công cũng không muốn làm phu tử, mà là muốn học Thương phụ làm phụ tá cho đại nhân vật, đương nhiên, nếu có thể được đại nhân vật nào đó thưởng thức thì càng tốt.

Lý phụ liền tìm người nhờ quan hệ giúp hắn hỏi thăm, chỉ riêng nhờ quan hệ đã tốn không ít bạc. Nhưng mà đúng lúc này, triều đình ban bố khoa cử tân chế, Thương Sĩ Công nhìn thấy cơ hội.

Thương Sĩ Công tham gia khoa cử, trúng tiến sĩ, thứ hạng lại bình thường. Lúc đầu hắn ở nhà chờ đợi, nhưng vẫn không có tin tức. Vẫn là Lý Thục Hoa có tâm nhãn, lấy ra đồ cưới bạc để cho hắn đi ra ngoài nhờ quan hệ, lúc này mới có người cất nhắc hắn, nếu muốn vớt được một chức quan, phải tốn kha khá bạc làm chút quan hệ.

Thương Sĩ Công cũng không có môn lộ, cũng may Thương Tôn thị từng làm nha hoàn ở một gia đình giàu có, cầm bạc cầu tới cửa, cuối cùng giúp hắn lấy được một chức thất phẩm huyện lệnh.

Bổng lộc của quan thất phẩm rất ít, Thương Sĩ Công lại là một thanh quan, tiêu xài trong nhà toàn bộ đều dựa vào Lý Thục Hoa. Cũng may trong của hồi môn của Lý Thục Hoa có điền trang và cửa hàng, nàng lại giỏi kinh doanh, bằng không cuộc sống của Thương gia sẽ càng khổ.

Lý Thục Hoa sợ Thương Cẩm Tú suy nghĩ nhiều, nói chuyện rất uyển chuyển. Thương Cẩm Tú cũng không phải tiểu hài tử, kết hợp với lời nói của Lý Thục Hoa, tự mình cũng đoán được không ít.

Nhưng mà lúc này nàng không biết chính là, Lý Thục Hoa tuy rằng giỏi kinh doanh, điền trang cùng cửa hàng trong tay lại nhiều như vậy, nhưng tiền thu được cũng có hạn. Thương Tôn thị sĩ diện, xem thường thân phận thương hộ của Lý Thục Hoa, luôn cảm thấy nàng không xứng với Thương Sĩ Công, muốn hưu nàng. Cùng lúc đó, Thương Tôn thị còn kén chọn ăn mặc, lại chú ý phô trương, chê nha đầu bà tử trong nhà không nhiều lắm, lại mua một ít.

Những người đi theo bên cạnh Thương Tôn thị hầu hạ, ăn mặc cũng đều tốt hơn các hạ nhân khác. Mặc dù vậy, Thương Tôn thị vẫn cảm thấy Lý Thục Hoa làm cho nàng mất mặt.

Còn có đệ đệ Thương Sĩ Công là Thương Sĩ Huân, từ nhỏ đã được Thương Tôn thị nuông chiều lớn lên. Hắn học hành bình thường, luyện võ lại càng không thành. Cả ngày đi đường phố không học không nghề, mặc dù sau này thành thân, hài tử cũng lớn, hắn cũng không có công việc chính đáng, tự nhiên cũng không có tiền trong người.

Thương Tôn thị lúc đầu cùng Thương Sĩ Công đề cập, muốn hắn vào nha môn làm sư gia, bị Thương Sĩ Công cự tuyệt. Ngược lại Thương Sĩ Huân lại coi trọng cửa hàng trong tay Lý Thục Hoa, năm lần bảy lượt nói với Thương Tôn thị, muốn lấy đi kinh doanh.

Thương Tôn thị gạt Thương Sĩ Công tìm Lý Thục Hoa mở miệng hỏi nàng, bị Lý Thục Hoa từ chối. Sau việc này, Thương Tôn thị và Trương Xuân Hoa liền thấy Lý Thục Hoa càng thêm không vừa mắt.

Những chuyện này Lý Thục Hoa cho tới bây giờ chưa từng nói qua với Thương Sĩ Công, sợ hắn khó xử. Hiện giờ, nàng lại có chút hối hận.

Thương Cẩm Tú cũng lâm vào trầm tư, nàng rất tò mò, Thương Sĩ Công sẽ làm như thế nào?