Chương 27: Nghịch thiên

Thương Cẩm Tú nhìn hắn, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy người này rất tịch mịch, hơn nữa cả người tựa hồ còn bao phủ một tầng khí tức u buồn, mang theo một loại bất đắc dĩ nhìn thấu thế sự.

Dị năng giả cảm giác luôn nhạy bén hơn người thường, năng lực của Thương Cẩm Tú hiện giờ tuy rằng cũng không mạnh, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân, nàng lại bắt được rất nhiều tin tức. Đáng tiếc nam nhân đồng dạng thập phần nhạy bén mà tràn ngập cảnh giác, sau khi hắn phát hiện Thương Cẩm Tú, sắc mặt cũng đồng thời biến hóa, cả người cũng phảng phất bị một tầng khôi giáp vô hình vững vàng bảo hộ.

Người bình thường có lẽ nhìn không thấy, Thương Cẩm Tú lại thấy rõ ràng, đó là một tầng kết giới được hình thành từ tinh thần lực. Nam nhân trước mắt này tinh thần lực rất mạnh, nhưng vận dụng cũng không thuần thục. Ít nhất, so với cường giả tinh thần lực mà Thương Cẩm Tú gặp qua trong tận thế còn kém rất nhiều. Người trước mắt này, đối với tinh thần lực chỉ có vận dụng thô sơ.

Tinh thần lực của hắn rất đặc thù, "nhìn" thấy tinh thần lực của hắn trong nháy mắt, Thương Cẩm Tú liền theo bản năng hiểu được, đây là một người có năng lực dự đoán.

Sau khi tận thế bộc phát xuất hiện đủ loại dị năng, không gian dị năng mà Thương Cẩm Tú có được chính là một trong số đó. Theo thời gian trôi qua, dị năng giả đối với dị năng cùng tinh thần lực khống chế cũng càng ngày càng thuần thục. Dị năng giả bình thường tính cảnh giác đều phi thường mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng bại lộ mình trước mặt dị năng giả khác, thậm chí còn có thể ngụy trang tinh thần lực của mình để mê hoặc đối phương.

Người trước mắt đối với việc khống chế tinh thần lực lại thập phần thô sơ, hiển nhiên cũng sẽ không ngụy trang tinh thần lực, cho nên Thương Cẩm Tú "nhìn" thấy tinh thần lực của hắn trong nháy mắt, liền phát hiện năng lực của hắn. Đồng thời, Thương Cẩm Tú cũng nhanh chóng tăng cho mình một đạo kết giới tinh thần lực, đồng thời tiến hành ngụy trang tinh thần lực của mình.

Nàng không biết người trước mắt này có phải cũng xuyên qua từ mạt thế đến như nàng hay không, bất quá cuộc sống mạt thế đã khiến Thương Cẩm Tú học được cảnh giác, trước khi không rõ thân phận của đối phương, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bại lộ mình.

Chỉ là, sắc mặt nam nhân trong nháy mắt biến hóa vẫn làm cho Thương Cẩm Tú nảy sinh cảnh báo, trong lòng không tự chủ được liền sinh ra một tia sát ý. Mặt ngoài nàng bất động thanh sắc, hai tay giấu trong tay áo lại nắm thành nắm đấm. Đồng thời, Thương Cẩm Tú âm thầm điều động dị năng trong cơ thể, nếu người trước mắt có gì bất chính, nàng tuyệt đối là gϊếŧ hắn trước tiên!

Đáng tiếc tất cả những điều này Hạ Vân Ỷ cũng không biết, nếu không, nàng căn bản sẽ không cho rằng Thương Cẩm Tú là người mềm lòng gần như ngu xuẩn. Một số người luôn nghĩ rằng những gì họ nhìn thấy là sự thật, nhưng không biết rằng đôi khi ngay cả đôi mắt mình cũng có thể lừa dối chính mình.

Kiếp trước Hạ Vân Ỷ cùng Thương Cẩm Tú cơ hồ cùng nhau lớn lên, đáng tiếc nàng chưa bao giờ biết, thứ mình nhìn thấy, cũng không phải chân tướng.

Thương Cẩm Tú cũng không biết ý nghĩ của Hạ Vân Ỷ, nàng hiện tại đang cảnh giác nhìn nam nhân. Nam nhân cũng không nhúc nhích, vẫn tựa vào tảng đá phía sau, mềm nhũn phảng phất trên người không có xương cốt, có vẻ như có chút lười biếng.

Hắn nhìn ra Thương Cẩm Tú cảnh giác, ánh mắt hơi lóe lên, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi là người thứ hai ta gặp mà ta không thể nhìn thấu, nói cho ta biết, ngươi là ai?"

Khi hắn nói chuyện ánh mắt chuyên chú nhìn Thương Cẩm Tú, đôi mắt đen bóng đến phát sáng, mang theo một loại hấp dẫn kỳ lạ nào đó. Thanh âm cố ý hạ thấp tràn ngập từ tính, ôn nhu phảng phất như tình nhân thì thào, làm cho người ta không tự chủ được yên lòng dỡ bỏ đề phòng.

Thương Cẩm Tú lạnh lùng nhìn hắn, một bên lui về phía sau, nói: "Buông tha đi, mê hoặc của ngươi đối với ta vô dụng!”

Loại mê hoặc này là một loại tinh thần lực công kích, đánh thẳng vào tinh thần thể của đối thủ làm cho người ta không tự chủ được buông lỏng đề phòng, đáng tiếc, công kích của nam nhân thật sự quá thô lỗ, hơn nữa Thương Cẩm Tú sớm đã có phòng bị, tất nhiên sẽ vô tác dụng.

Nam nhân đầu tiên là nhíu mày, tựa hồ có chút thất vọng, tiếp theo sắc mặt cũng lạnh xuống: "Ngươi rốt cuộc là ai? Cơ thể này không phải là của ngươi?”

Thương Cẩm Tú không trả lời, trên thực tế nàng đang do dự, có muốn gϊếŧ người trước mắt này để giữ bí mật hay không. Nàng thật vất vả mới sống lại, cũng không muốn bị hủy trong tay người xa lạ trước mắt này!

Tú nhi chân chính nếu nhường thân thể này cho nàng, để cho nàng có cơ hội sống sót, nàng tuyệt đối không cho phép người khác phá hư hết thảy! Huống chi nàng đã đồng ý với Tú nhi sẽ bảo vệ Thương Cẩm Vân cùng Lý Thục Hoa và đứa nhỏ trong bụng nàng.

Nàng chắc chắn sẽ làm được điều đó!

Chỉ là đối phương tuy rằng phát hiện nàng, tạm thời cũng không có uy hϊếp, hơn nữa nàng cũng không có từ trên người đối phương cảm nhận được một tia ác ý nào, Thương Cẩm Tú không cách nào dứt khoát ra tay, nàng chuẩn bị xem tình huống rồi nói sau.

Vì vậy, nàng hỏi: "Ngươi muốn gì?" Nàng không trực tiếp động thủ kỳ thật còn có nguyên nhân, nam nhân này rất mạnh, nàng cảm thụ được, nếu động thủ, nàng cho dù có được không gian dị năng cũng không nhất định có thể chiếm được tiện nghi.

Không gian của thế giới này phi thường ổn định, cũng không tràn ngập năng lượng hỗn tạp như mạt thế. Sau khi nàng sống lại, không gian tùy thân vốn có mặc dù cũng không có biến mất, năng lực lại giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn bị rất nhiều hạn chế, làm cho nàng căn bản không cách nào tùy ý sử dụng dị năng.

Nam nhân dường như cũng có một số loại kiêng kỵ, vì vậy hắn cũng không có động tĩnh, nhưng nói: "Ta không quan tâm ngươi đến từ đâu, nhưng ngươi không được phép làm hại người khác, nếu không ta phải tự tay loại bỏ ngươi.”

Thương Cẩm Tú thông minh từ trong lời nói của hắn nghe ra ẩn ý, nam nhân này hiển nhiên cũng không muốn quản chuyện của nàng, chỉ cần nàng không hại người, bọn họ liền nước giếng không phạm nước sông.

Đây là một tin tức rất tốt, bất quá Thương Cẩm Tú cũng không phải là người mặc người chém gϊếŧ. "Ta sẽ không chủ động gây hại, nhưng nếu ai đó chủ động trêu chọc ta, ta sẽ không nương tay." Nàng nói. "Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng ta cũng không sợ ngươi. Ngươi nếu không muốn gây rắc rối, hãy giữ bí mật này, coi như chưa từng gặp qua ta, nước giếng của chúng ta không phạm nước sông của ngươi.”

Nam nhân dường như thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tà khí cười rộ lên: "Yên tâm, ta không nhàm chán như vậy. Nhưng ta tò mò, sau này ngươi sẽ như thế nào? Thật kỳ lạ khi ta không thể nhìn thấy tương lai của ngươi.”

Thương Cẩm Tú trong lòng nhịn không được chửi bới, nếu người này có thể nhìn thấu nàng, vậy nàng còn lăn lộn cái gì?

Đạt thành đồng thuận, Thương Cẩm Tú lười phản ứng với hắn, đối với đào hoa lưu thủy này cũng hoàn toàn mất đi hứng thú, xoay người rời đi. Đương nhiên, mặc dù xoay người, thần kinh cả người nàng vẫn căng thẳng như trước, không hề buông lỏng cảnh giác, nếu đối phương dám đánh lén, như vậy nàng cũng sẽ ra tay trong nháy mắt!

Chỗ tốt khi có được không gian dị năng chính là, một mảnh không gian nhỏ này đều ở dưới sự giám sát của nàng, nam nhân nếu dám đánh lén, trong nháy mắt nàng có thể chế tạo ra khe nứt không gian, đem công kích của đối phương triệt để đánh tan, thậm chí còn có thể làm cho đối phương trọng thương!

Nam nhân không ra tay, nhưng nói một câu kỳ quái: "Tất cả mọi thứ trên thế giới nên tuân theo ý trời, ngươi nghĩ sao?”

Thương Cẩm Tú theo bản năng liền nhíu mày, đối với cách nói này phi thường khinh thường. Nàng xoay người lại ánh mắt lạnh như băng nhìn nam nhân, nàng cũng không biết người này có biết cái gì hay không, nhưng vẫn nói: "Nếu ông trời bất nhân, ta liền nghịch thiên.”

Nếu thật sự muốn cái gì cũng thuận theo ý trời, như vậy mạt thế đến, nhân loại làm sao phải khổ sở giãy dụa? Trực tiếp ngoan ngoãn chờ chết không phải là được sao?

Mặt khác, Thương Cẩm Tú theo bản năng cảm thấy, mình trọng sinh kỳ thật chính là một cái BUG, căn bản không phải là kết quả thuận theo ý trời. Nếu là thuận theo ý trời, nàng hẳn là giống như Tú nhi, ngoan ngoãn đi đến nơi nên đi.

Đáng tiếc hồn phách của Tú nhi thật sự quá yếu, căn bản không cách nào kháng cự quy tắc của Thiên Đạo.

Thương Cẩm Tú nói xong, ném cho nam nhân một ánh mắt khinh bỉ, xoay người không chút lưu luyến rời đi. Còn lại nam nhân tựa vào tảng đá, phảng phất trong nháy mắt mất đi tất cả khí lực. Hắn mờ mịt nhìn bóng lưng Thương Cẩm Tú rời đi, trong đôi mắt đen nhánh, lại dần dần nở ra hào quang kiên định.

"Nếu trời không nhân từ, ta liền nghịch thiên." Một tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng nghiền nát trong gió, Thương Cẩm Tú đã đi xa lại đột nhiên nhíu mày, kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua.