Chương 33: Sóng ngầm

Dù sao cũng là người đã từng gặp qua, lai lịch còn thần bí, Thương Cẩm Tú muốn không chú ý Hạ Vân Ỷ cũng không có khả năng. Có lẽ là trong lòng có hoài nghi, lúc này đây lại gặp Hạ Vân Ỷ, Thương Cẩm Tú trong lòng càng thêm cảnh giác.

Bất quá Thương Cẩm Tú phát hiện cảm giác bất hòa trên người Hạ Vân Ỷ, chỉ cho rằng nàng cũng là người xuyên không giống mình, căn bản không nghĩ tới, Hạ Vân Ỷ cũng không phải là người khác xuyên qua, mà là nàng ta trọng sinh trở về khi còn bé.

Trong lòng mang theo đề phòng, Thương Cẩm Tú càng thêm cẩn thận đánh giá người Hạ gia. Vóc dáng nàng thấp bé, người lớn không để ý, nàng mượn ưu thế chiều cao ngược lại thấy rõ ràng.

Tỷ như Hạ Liễu thị không kiên nhẫn cùng với Thương Tôn thị chán ghét, cùng với Trương Tú Hoa bất mãn. Thậm chí, nàng còn nhìn thấy trong mắt Hạ Vân Ỷ khinh thường cùng trào phúng chợt lóe rồi biến mất.

Sau khi phát hiện ra điểm này, Thương Cẩm Tú trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ thân phận chân chính của Hạ Vân Ỷ trước mắt là ai, người này hiển nhiên phu cũng che dấu công không đủ tốt, hoặc là nói, nàng căn bản không kiên nhẫn che dấu.

Người như vậy kỳ thật rất dễ đối phó.

Thương Tôn thị nhìn Hạ Liễu thị ở trước mặt khóc rống, trong lòng càng cảm thấy thống khoái, thậm chí quên diễn trò, ngược lại cứ như vậy đứng nhìn Hạ Liễu thị lau lệ, cũng không khuyên bảo.

Hạ Liễu thị không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, Thương Tôn thị thế nhưng vẫn là bộ dáng ngu xuẩn năm đó, thậm chí ngay cả diễn trò cũng lười. Thương Tôn thị không nói tiếp, nàng cũng không tiện nói tiếp, chỉ có thể lấy khăn lau nước mắt, thở dài không thôi.

Lý Thục Hoa nhìn Thương Tôn thị bất động, cảm thấy thật sự kỳ cục, vội vàng kéo tay áo Thương Tôn thị, đồng thời nói: "Chúng ta vẫn nên đi vào đi.”

Thương Tôn thị lúc này mới nhớ tới, nàng nhìn Lý Thục Hoa một cái, cảm thấy Lí Thục Hoa thật sự nhiều chuyện, để cho người Hạ gia đứng thêm một lát thì làm sao? Lý Thục Hoa hiện tại chính là người của Thương gia, thế nhưng duỗi tay ra ngoài giúp đỡ người ngoài!

Tuy rằng trong lòng bất mãn, Thương Tôn thị rốt cuộc vẫn là ngại mặt mũi, không tiện phát tác tính khí trước mặt Hạ gia, liền làm vẻ mặt áy náy nói: "Đều là do ta gặp lại Hạ lão phu nhân nên quá kích động! Thôi nào, chúng ta mau vào nhà đi, đứng ở chỗ này mãi cũng không ra thể thống gì.”

Nói xong xoay người đi vào trong, ném người Hạ gia ở phía sau. Trương Xuân Hoa thấy, tròng mắt đảo quanh, ánh mắt đảo qua quần áo người Hạ gia, lập tức xoay người đi theo Thương Tôn thị.

Lý Thục Hoa bất đắc dĩ, người Hạ gia đều đã tới, Thương Tôn thị cùng Trương Xuân Hoa không để ý lễ nghĩa, nàng lại không thể cái gì cũng không hiểu. Chỉ đành đi tới trước mặt Hạ gia, nói vài câu khách sáo mời người vào bên trong.

Hạ Liễu thị ngược lại bình tĩnh lại, cho dù trong lòng đã tức giận đến vặn vẹo, trên mặt còn cười thập phần lễ phép, phảng phất tuyệt không thèm để ý. Ngược lại Trương Tú Hoa trẻ hơn một chút, rốt cuộc cũng không quá bình tĩnh, sắc mặt liền trầm xuống.

Hạ Liễu thị nhìn thấy, trừng mắt nhìn nàng một cái, Trương Tú Hoa ủy khuất cắn cắn môi, sắc mặt tuy rằng vẫn không dễ nhìn, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

Hạ Liễu thị còn cùng Lý Thục Hoa nói đùa, nàng nhìn Thương Cẩm Tú được Lý Thục Hoa nắm trong tay, cười hỏi: "Vị này chính là lệnh hoàn đi, bộ dạng thật tốt, giống như tiểu tiên đồng trong tranh, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nàng cười đến vẻ mặt hiền lành, Thương Cẩm Tú cũng đành phải phối hợp nhu thuận cười đáp lại.

Hạ Vân Ỷ liếc nàng một cái, cười nói: "Nãi nãi, ngươi nhìn nàng cũng không khác gì ta.”

Ý cười trên mặt Hạ Liễu thị càng sâu, nàng cười nhìn Hạ Vân Ỷ một cái, rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Hạ Vân Ỷ. Nàng tuy rằng chướng mắt thương nhân, nhưng bọn họ hiện tại ở huyện Thanh Sơn, Thương Sĩ Công lại là huyện lệnh, về sau không thể thiếu cần vị huyện lệnh gia này hỗ trợ. Hai nhà tự nhiên phải thường xuyên đi lại, muốn bồi dưỡng tình cảm, đánh chủ ý lên tiểu hài tử là dễ dàng nhất. Nhưng nàng lại thật sự không muốn để cho tôn tử bảo bối của mình tiếp xúc với thương gia, sợ bị làm hỏng.

Thương Cẩm Tú nhìn bộ dáng Hạ Vân Ỷ, về sau ngược lại có thể để cho Hạ Vân Ỷ tiếp xúc với nàng nhiều hơn. Bất quá Hạ Vân Ỷ rốt cuộc còn nhỏ, phải dạy dỗ một chút mới được, cho dù là nữ nhi, cũng không thể bị dạy hỏng.

Hạ Vân Ỷ nói xong, Lý Thục Hoa liền nhịn không được nhìn nàng một cái, trên mặt cũng nở nụ cười. Nàng là một người mẹ, đối với tiểu hài tử, nhất là tiểu hài tử bằng tuổi con mình thì đều rất có thiện cảm, nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ thích Hạ Vân Ỷ thông minh nhu thuận trước mắt này.

Nhưng Lý Thục Hoa sẽ không quên, mấy ngày trước nàng mang theo Thương Cẩm Tú đi gặp vị đại sư trong núi kia, lại bị Hạ Vân Ỷ đoạt trước, làm cho Thương Cẩm Tú không có cách nào nhìn thấy đại sư. Tuy rằng sau đó Thương Cẩm Tú nói cho nàng biết những thứ kia, cũng không muốn đi nữa, nhưng trong lòng Lý Thục Hoa vẫn có chút bứt rứt.

Vì thế giờ phút này trên mặt nàng tuy rằng đang cười, nhưng trong lòng vẫn thích không nổi Hạ Vân Ỷ. Không chỉ như thế, nàng còn cảm thấy Hạ Vân Ỷ quá khôn khéo, quả thực không giống một tiểu hài tử.

Một nữ hài tử khôn khéo như vậy, Lý Thục Hoa cũng không hy vọng đối phương cùng nữ nhi của mình tiếp xúc nhiều.

Hạ Vân Ỷ cũng không biết, nàng bởi vì biểu hiện quá mức khôn khéo, ngược lại làm cho Lý Thục Hoa trong lòng sinh ra kiêng kỵ.

Giờ phút này, nàng đã quen thuộc đi tới bên cạnh Thương Cẩm Tú, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: "Ta là Hạ Vân Ỷ, ngươi có thể gọi ta là Ỷ Nhi, ngươi gọi là gì?”

Thương Cẩm Tú cũng không nghĩ tới Hạ Vân Ỷ lại bạo dạn như vậy, hơn nữa người trước mặt vẫn là "Người xuyên việt" khiến cho nàng đề phòng, đột nhiên dựa vào gần như vậy, Thương Cẩm Tú cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

Mọi người đều có một khoảng cách an toàn, những người không gần gũi đến gần sẽ gây ra sự bất an và cảnh giác. Thương Cẩm Tú có được không gian dị năng trải qua sau tận thế, cảm giác càng thêm nhạy cảm, một khi có người dựa vào quá gần, nàng sẽ theo bản năng phòng bị, điều này đã trở thành bản năng.

Trong nháy mắt Hạ Vân Ỷ đến gần, toàn bộ thân thể Thương Cẩm Tú đều căng thẳng, ngay cả biểu tình cũng trở nên mất tự nhiên. Nàng cực lực khắc chế chính mình mới không công kích Hạ Vân Ỷ, l*иg ngực lại đập mạnh.

Cũng may nàng tuổi còn nhỏ, trong nháy mắt mở to hai mắt làm cho người ta lầm tưởng nàng là đang sợ hãi, cũng không có hoài nghi. Ngay cả Hạ Vân Ỷ, cũng không biết mình vừa mới nhặt được một cái mạng nhỏ, ngược lại trong lòng cười thầm, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, dễ bị dọa sợ như vậy.

Nàng cười: "Chúng tôi đã gặp nhau, ngươi quên?"

Thương Cẩm Tú đương nhiên không quên, nàng chớp chớp mắt, đồng thời điều chỉnh biểu tình, sau đó làm ra vẻ mặt như đột nhiên nhớ tới: "À, là ngươi nha.”

Hạ Vân Ỷ nhíu nhíu mày, có vài phần bất mãn nói: "Ngươi vừa mới nhớ ra nha? Nhân tiện, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi được gọi là gì, nói đi!”

Tên không có gì để giấu diếm, Thương Cẩm Tú liền nói cho nàng biết: "Ta là Thương Cẩm Tú, ngươi có thể gọi ta là Cẩm Tú.”

Ai ngờ Hạ Vân Ỷ lại tự mình nói: "Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tú nhi."

Các nàng hiện tại đều là tiểu hài tử, cũng không có nhiều quy củ như vậy. Huống chi Hạ Vân Ỷ rất rõ ràng, Thương Cẩm Tú kỳ thật vẫn rất chán ghét những lễ nghi phức tạp kia, nếu cùng nàng nói chuyện quá quy tắc, nàng ngược lại không thích.

Kiếp này nàng chuẩn bị cùng Thương Cẩm Tú làm tốt quan hệ, tất nhiên không muốn bởi vì chuyện này mà cùng Thương Cẩm Tú kéo dài khoảng cách.

Hạ Liễu thị cùng Trương Tú Hoa lại không biết ý nghĩ của Hạ Vân Ỷ, nghe nàng và Thương Cẩm Tú đối thoại, lông mày liền không tự chủ được khẽ nhíu lại, cảm thấy Hạ Vân Ỷ có chút không có quy củ.

Hạ Liễu thị bất động thanh sắc nhìn Thương Cẩm Tú một cái, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét. Hài tử thương gia quả nhiên không có quy củ, nàng trở về nhất định phải hảo hảo nhắc nhở Hạ Vân Ỷ, ngàn vạn lần không thể bị làm hư!

Một tia chán ghét này lại không thoát khỏi ánh mắt của Lý Thục Hoa, trong lòng Lý Thục Hoa nhanh chóng sinh ra một tia bất mãn, ý cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.