Chương 35: Tính toán

Hạ Liễu thị không chỉ tặng lễ cho Thương Tôn thị, còn chuẩn bị lễ vật cho những người khác. Cho Lý Thục Hoa và Trương Xuân Hoa là son môi mang về từ kinh thành, ở huyện Thanh Sơn xem như là một phần độc nhất. Cho Thương Cẩm Tú, Thương Cẩm La cùng Thương Cẩm Vân chính là vòng cổ Xích Kim Anh, cho Thương Cẩm Thiên là một bộ văn phòng tứ bảo. Không chỉ như thế, Hạ Liễu thị còn tặng Thương Sĩ Công một quyển sách độc bản, cho Thương Sĩ Huân chính là một bức tranh mỹ nữ.

Nhìn lễ vật của Hạ Liễu thị, trong lòng Lý Thục Hoa đối với Hạ Liễu thị có thêm vài phần bội phục. Hạ Liễu thị sẽ tặng những lễ vật này, hiển nhiên là đã làm một phen điều tra đối với Thương gia. Thương Sĩ Công ngày thường yêu sách, cũng sưu tầm không ít sách. Thương Sĩ Huân tuy rằng không học không nghề, nhưng lại rất thích vẽ tranh, hơn nữa chỉ thích duy nhất tranh mỹ nữ, ở trên phương diện này rất có vài phần thành tựu.

Hiện giờ Thương Sĩ Công cùng Thương Sĩ Huân tuy rằng không có ở đây, Lý Thục Hoa lại có thể đoán được, bọn họ thấy lễ vật tất nhiên sẽ thích.

Hạ gia không phải người bình thường, Hạ Liễu thị ở trong nhà Hạ gia làm chủ mẫu nhiều năm, quả nhiên không phải người bình thường.

Nghĩ tới đây, Lý Thục Hoa nhịn không được nhìn Thương Tôn thị ngồi ở chủ vị. Thương Tôn thị từ sau khi nhận được lễ vật, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng biến mất, trong lòng nghĩ cái gì đều viết trên mặt rõ ràng.

Lý Thục Hoa nhịn không được ở trong lòng thở dài, người quả nhiên không thể so sánh. Nàng lại nhìn về phía Trương Tú Hoa, chỉ thấy Trương Tú Hoa ngồi bên cạnh Hạ Liễu thị, khí độ cũng không tệ, chỉ là thỉnh thoảng lại theo bản năng nhìn sắc mặt Hạ Liễu thị. Lý Thục Hoa lúc này mới tự giễu vì suy nghĩ vừa rồi của mình.

Thương Tôn thị đích xác không có cách nào so sánh với Hạ Liễu thị, nhưng mẹ chồng như Hạ Liễu thị, làm con dâu của nàng chỉ sợ càng không dễ dàng. Thương Tôn thị tuy rằng thiên vị một chút, cũng thường xuyên làm khó dễ nàng, nhưng làm người cũng không khôn khéo, những gây khó dễ kia nàng đều có thể ứng phó được. Nhưng nếu đổi lại là Hạ Liễu thị, ứng phó cũng không dễ dàng.

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Lý Thục Hoa đã có rất nhiều ý niệm trong đầu. Nàng nghĩ đến những chuyện này, trên mặt lại không lộ ra, ngược lại còn phối hợp cùng nhau nói hùa, ai cũng nhìn không ra tâm tư của nàng.

Nói chuyện một lúc, nhanh chóng đến giờ ăn trưa. Lý Thục Hoa sáng sớm phái người đến tửu lâu Lý gia đặt một bàn đồ ăn, mắt thấy thời gian vừa đến, người của tửu lâu liền đem rượu thịt đưa tới.

Hạ gia ngoại trừ tôn nhi Hạ Vân Ý, nam nhân còn lại đều bị lưu đày, chỉ còn lại một đám nữ quyến cùng một ít trung bộc. Hạ Liễu thị mang theo con dâu Trương Tú Hoa cùng cháu gái Hạ Vân Ỷ đến tới cửa nói cảm ơn, không khỏi khiến người khác nói chuyện phiếm, Thương Sĩ Huân sáng sớm đã tránh ra ngoài, Thương Sĩ Công cũng ở trong nha môn, buổi trưa lúc ăn cơm hai người đều không xuất hiện.

Dùng xong cơm trưa nghỉ ngơi một lát, Thương Tôn thị liền hứng thú dẫn Hạ gia đi hậu hoa viên. Hậu hoa viên ở phía sau chính phòng, diện tích cũng không lớn, cảnh trí cũng không tệ lắm, hiện giờ chính là đầu xuân, cành cây đều mọc ra chồi non xanh biếc, mấy gốc bạch ngọc lan nở rộ.

Một cái hồ nhỏ không lớn, cành liễu nhỏ rũ xuống, lá xanh non phản chiếu trong hồ nước, một đám cá koi bơi tới, đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa, thấy có người, không chỉ không sợ, ngược lại càng vui vẻ bơi tới, há miệng chờ cho ăn.

Thương Tôn thị hưng trí rất cao, lệnh nha hoàn lấy thức ăn cho cá, tự mình lấy tay nắm một nắm rắc vào trong hồ, cá koi liền tới cướp thức ăn. Nàng rải một lát liền dừng lại, đưa tay đến trước mặt nha hoàn, nha hoàn liền lấy khăn lụa cẩn thận lau sạch sẽ cho nàng.

Thương Tôn thị nhìn Hạ Liễu thị ở một bên, cười nói: "Cá koi trong hồ này đều là con trai út của ta tìm tới cho ta, nói là trong hồ cái gì cũng không có thì thật không có gì thú vị, liền tìm cho ta một ít cá koi nuôi ở bên trong.”

Nói xong nàng thở dài, lại tiếp tục nói: "Nhớ năm đó còn ở nhà, nghèo đến mức không sống nổi, cha mẹ chỉ có thể bán ta lấy tiền. Cũng may gặp được phu nhân ngươi, giúp ta tìm một vị trượng phu tốt. Tuy nói hắn ra đi sớm một chút, nhưng để lại cho ta hai đứa con trai hiếu thuận lại có năng lực, cuối cùng cuộc sống cũng từ từ vượt qua. Tuy rằng người khác đều nói tiểu nhi tử của ta không có tiền đồ, nhưng ta không cầu hắn có nhiều tiền đồ, chỉ cần có thể ở bên cạnh ta tận hiếu, ta nhìn hắn khỏe mạnh bình an đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”

Nói đến đây, nàng hài lòng cười rộ lên, mặt mày khó nén cao hứng. Nàng liếc mắt nhìn sắc mặt có chút cứng ngắc của Hạ Liễu thị và Trương Tú Hoa.

Lại hỏi: "Hạ lão phu nhân, ngươi nói xem như vậy có hợp lý không?”

Mặc cho Hạ Liễu thị tu dưỡng tốt đến đâu, nghe được mấy lần khoe khoang của Thương Tôn thị, đều không thể duy trì được nụ cười trên mặt. Nụ cười của nàng có chút cứng ngắc, trong lòng càng hận không thể gϊếŧ Thương Tôn thị.

Nam nhân Hạ gia bị lưu đày vùng đất khổ hàn, trong đó không chỉ có trượng phu của nàng, còn có nhi tử của nàng! Thương Tôn thị cố ý ở trước mặt nàng nói nhi tử hiếu thuận, rõ ràng chính là cố ý mỉa mai trượng phu cùng nhi tử của nàng!

Nhưng Hạ gia còn phải ở huyện Thanh Sơn, ngày sau không tránh khỏi phải dựa vào Thương Sĩ Công, nàng căn bản không thể trở mặt cùng Thương Tôn thị!

Vì vậy, nàng ép buộc sự tức giận trong trái tim mình xuống, khuôn mặt buồn bã nói: "Ngươi nói điều này không sai, ta cũng không cầu xin bất cứ điều gì khác, miễn là trượng phu và nhi tử có thể trở lại bình an, ngay cả khi phải cắn rơm cắn cỏ, ta cũng cam tâm tình nguyện!" Nói đến đây, trong mắt nàng đã lệ quang trong suốt, vội vàng lấy khăn tay ấn khóe mắt.

Trương Tú Hoa cũng tức giận đến không chịu nổi, nhưng nàng là vãn bối, Hạ Liễu thị không có tỏ thái độ, nàng không tiện cắt ngang lời Thương Tôn thị, chỉ có thể tùy ý nàng ta nói xằng bậy. Nghe Hạ Liễu thị nói như vậy, vành mắt nàng cũng đỏ lên, ôm cánh tay Hạ Liễu thị liền nghẹn ngào: "Nương không cần lo lắng, lão gia và phu quân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, bọn họ khẳng định có thể bình an trở về!”

Lúc trước khi nam nhân Hạ gia bị lưu đày, Hạ gia liền bán đi không ít gia sản, lấy bạc đổi lại chút quan hệ. Hơn nữa lấy nhân mạch vốn có của bọn họ, để cho nam nhân Hạ gia bảo trụ tính mạng là không khó, chỉ là cuộc sống như thế nào, khi nào có thể trở về, vậy thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Hạ Vân Ỷ đứng bên cạnh Trương Tú Hoa, nhìn Hạ Liễu thị cùng Trương Tú Hoa vành mắt đỏ bừng, nhịn không được bất mãn trừng mắt nhìn Thương Tôn thị một cái. Lão bà này thật sự là miệng lưỡi ngoan độc, khó trách kiếp trước rơi vào kết cuộc như vậy! Hôm nay thù này, nàng ghi nhớ! Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng muốn cho lão bà này biết, người Hạ gia không phải người mà nàng có thể chọc vào!

Chỉ cần qua bảy năm nữa, Hạ gia có thể khởi phục, đến lúc đó, tất cả những người từng khi dễ Hạ gia, đều đừng nghĩ có kết quả tốt!

Nàng vóc người thấp bé, chỉ nhìn Thương Tôn thị một cái liền thu hồi ánh mắt, Thương Tôn thị vẫn chưa nhận ra. Thương Cẩm Tú đi theo bên cạnh Lý Thục Hoa vẫn luôn chú ý Hạ Vân Ỷ, đem tất cả đều thu vào đáy mắt.

Thương Cẩm Tú nhịn không được cảm thán, xem ra người Hạ gia nhất định đối với Hạ Vân Ỷ rất tốt, bằng không một "xuyên việt giả" như nàng làm sao có thể bởi vì lời nói của Thương Tôn thị mà sinh ra hận ý mãnh liệt như vậy? Chẳng qua Thương Tôn thị tuy rằng làm người ta chán ghét, rốt cuộc cũng là người Thương gia, Hạ Vân Ỷ thật sự muốn làm cái gì đối phó Thương Tôn thị, rất có thể liên quan đến những người khác trong Thương gia.

Xem ra, nàng phải càng thêm cẩn thận cảnh giác Hạ Vân Ỷ này mới được. Hạ Vân Ỷ đối phó Thương Tôn thị nàng không có ý kiến, nhưng nếu nàng làm quá đáng, lan đến đại phòng, nàng không thể mặc kệ!