Chương 42: Chột dạ

Hạ Nguyên Phương vùi đầu vào trong ngực Hạ Liễu thị, không dám để Hạ Liễu thị nhìn thấy sắc mặt chột dạ của nàng lúc này.

Nàng không nói cho Hạ Liễu thị chính là, năm vạn lượng bạc kia, nàng quả thật bị Thiệu lão phu nhân lừa đi không ít, nhưng mà còn có một bộ phận, kỳ thật là bị nàng tiêu xài hoang phí.

Hạ gia ở trong mắt rất nhiều người tuy rằng xem như không tệ, kỳ thật ở cả kinh thành chỉ có thể miễn cưỡng xem như đẳng cấp trung bình, căn bản không cách nào so sánh với quyền quý đỉnh cấp.

Hạ Nguyên Phương chướng mắt Trương Tú Hoa, lại càng còn có nhiều người chướng mắt nàng.

Lúc còn ở nhà, nàng tiếp xúc phần lớn là với những người không khác gì Hạ gia hoặc kém Hạ gia một chút, rất ít khi tiếp xúc với những quyền quý chân chính kia. Thẳng đến sau khi lập gia đình, nàng đi theo Thiệu lão phu nhân đi ra ngoài tham gia yến hội, mới đột nhiên phát giác, mình ở trong mắt những quyền quý đứng đầu kia thật sự không tính là cái gì.

Thậm chí, lần đầu tiên tham gia, nàng cảm thấy mình quả thực chính là trò cười của người khác! Đồ trên người những người đó mặc cũng không phải là phàm phẩm. So sánh với các nàng, nàng quả thực chính là gà rừng lạc vào tổ Phượng Hoàng!

Đương nhiên, Thiệu lão phu nhân cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu. Thiệu gia tuy rằng là huân quý, nhưng đã nghèo túng, so với Hạ gia còn không bằng. Chỉ là so với Hạ gia, mạng lưới quan hệ của Thiệu gia rộng hơn, có điều những người đó đã sớm không đem Thiệu gia để vào mắt.

Sau lần đó, Hạ Nguyên Phương quả thực uể oải một hồi, Thiệu lão phu nhân nhìn ra, ngược lại khuyên nàng, nói nếu nàng không vui, về sau sẽ không dẫn nàng đi tham gia những buổi tụ hội kia.

Hạ Nguyên Phương lại không đồng ý, nàng cảm thấy mình nếu không đi tham gia, càng sẽ bị người chê cười. Vì thế nàng liền lấy ra bạc, mua cho mình một ít quần áo trang sức hoa quý, cũng thuận tiện chuẩn bị cho Thiệu lão phu nhân một phần, sau đó mỗi lần tụ hội, những ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc kinh diễm hoặc hâm mộ kia, làm cho nàng phi thường hưởng thụ.

Sau đó, nàng vui vẻ tham dự nhiều bữa tiệc như vậy, thậm chí đến mức điên rồ. Vì thế, nàng không tiếc bỏ ra một số tiền lớn, tự mua cho mình những bộ quần áo và đồ trang sức khác nhau. Nàng cũng không muốn mình mỗi lần đều mặc cùng một bộ quần áo, đó không phải là muốn bị người ta chê cười chết sao?

Bởi vì hành vi điên cuồng của nàng, bạc trong tay như nước chảy ra ngoài. Vì lý do này, cả bố mẹ chồng và chồng nàng đều rất có ý kiến. Thiệu lão phu nhân cùng Thiệu Thế Tề đều từng nói qua với nàng, chẳng qua khi đó nàng cảm thấy dù sao cũng là bạc của mình, vì sao nàng không thể tiêu?

Là trưởng nữ Hạ gia, nàng biết rõ tài lực của Hạ gia. Hạ gia có không ít cửa hàng cùng điền trang, hàng năm kiếm được không ít. Hạ Nguyên Phương cảm thấy, với sự yêu thương của Hạ Liễu thị đối với nàng, cho dù bạc trong tay đã tiêu hết, nàng về nhà tìm Hạ Liễu thị đòi là được, Hạ Liễu thị không có khả năng không cho.

Khi đó, nàng nào có thể nghĩ tới, Hạ gia thế nhưng cũng sẽ có một ngày như vậy!

Loại chuyện này nàng căn bản không dám để cho Hạ Liễu thị biết, nàng biết rõ tính tình Hạ Liễu thị, nếu Hạ Liễu thị biết, trong lòng nhất định sẽ thất vọng với nàng! Nàng hiện tại bị nhà chồng bỏ rơi, nếu lại làm hạ Liễu thị thất vọng, sau này nàng sẽ sống như thế nào?

Nàng đâu có ngu!

Nhưng mà, khi Hạ Liễu thị hỏi bốn nha đầu bên cạnh nàng, Hạ Nguyên Phương càng chột dạ.

Nàng vùi đầu thấp hơn, khóc nhiều hơn, âm thanh rất ấm ức. Nàng sợ Hạ Liễu thị tiếp tục truy vấn, chỉ đành làm như vậy, chỉ mong có thể che đậy qua.

Trước khi xuất giá, Hạ Liễu thị liền gọi nàng đến bên người, dặn dò nàng một phen, đặc biệt nhấn mạnh tác dụng của bốn nha đầu. Nguyên bản, nàng nhìn hai nha đầu xinh đẹp mua được kia liền không vui, vừa biết được các nàng là người Hạ Liễu thị chuẩn bị cho Thiệu Thế Tề, trong lòng nàng đối với hai người liền càng thêm chán ghét.

Ngay từ đầu, nàng cũng không hạ quyết tâm muốn thanh trừ hai người. Nhưng nàng mới gả qua không bao lâu, hai hồ mị tử kia liền đối với Thiệu Thế Tề ném lên mị nhãn, cả ngày đều rục rịch muốn bò lên giường Thiệu Thế Tề. Loại chuyện này làm sao nàng có thể chịu đựng được?

Vì thế nàng liền tìm lý do, đem hai nha đầu kia bán ra ngoài, vẫn là bán đến nơi bẩn thỉu nhất. Nàng lúc ấy nghĩ chính là, nếu các nàng đã thích hầu hạ nam nhân như vậy, vậy thì thành toàn các nàng là được rồi.

Lúc ấy nàng và Thiệu Thế Tề mới cưới, Thiệu Thế Tề đương nhiên sẽ không vì hai nha đầu mà tức giận với nàng.

Ngược lại an ủi nàng không nên vì hai cái túi da mà tức giận làm hại thân thể.

Nàng liền cảm thấy Thiệu Thế Tề quả nhiên đứng về phía nàng, cũng dần dần quên lời dặn dò của Hạ Liễu thị ra sau tai, thậm chí đối với Hạ Liễu thị sinh ra vài phần oán giận, cảm thấy mẫu thân không nên chuẩn bị hai nha đầu kia làm gì.

Thiệu Thế Tề là trượng phu của nàng, làm sao có thể để cho nữ nhân khác nhúng chàm? Huống chi còn là hai nha đầu hạ tiện không biết từ đâu tới!

Sau khi xảy ra chuyện này, nàng đối với hai nha đầu còn lại cũng có thêm vài phần phòng bị. Mặc dù hai người kia vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nàng, nàng cũng không yên tâm. Thiệu Thế Tề ở trong mắt nàng là thiên hảo vạn tốt, nam nhân như vậy, nào có nữ nhân nào không động tâm chứ?

Có lẽ là nhìn ra sự nghi ngờ của nàng, hai nha đầu trước sau ám chỉ với nàng, bọn họ sẽ không dám vọng tưởng Thiệu Thế Tề, chỉ hy vọng đến tuổi có thể tùy tiện gả cho ai đó là tốt rồi.

Hạ Nguyên Phương thấy các nàng bộ dạng chỉ là thanh tú, ngày thường cũng không ăn mặc đẹp, nhìn giản dị mộc mạc, coi như là biết điều, nàng cũng yên tâm, liền đáp ứng các nàng, thậm chí hứa hẹn, chờ các nàng đến tuổi, liền đem khế ước bán thân trả lại cho các nàng, thậm chí giúp các nàng an bài một mối hôn sự tốt.

Chỉ là sau đó nàng vì sinh con mà thân thể tổn hại, cả ngày uống thuốc cũng không thấy tốt. Hai nha đầu kia tuổi cũng dần dần lớn lên, đến lúc phải thả các nàng ra ngoài theo lời đã hứa. Khi đó nàng đối với ai cũng không yên tâm, hai người này lại dùng đã quen, liền làm bộ quên mất lời hứa năm đó, mặc cho hai nha đầu ám chỉ như thế nào, nàng đều làm bộ nghe không ra.

Ai biết cũng bởi vì việc này, hai nha đầu kia thế nhưng hoàn toàn rời xa nàng, vụиɠ ŧяộʍ nịnh bợ Thiệu lão phu nhân. Đáng tiếc lúc ấy nàng chỉ lo điều dưỡng thân thể, nào có tâm tình quản các nàng, trực tiếp sơ sẩy, thẳng đến lúc bị hưu, nàng chuẩn bị thu dọn tài sản của mình, mở rương ra mới phát hiện không có gì cả!

Thẳng đến khi đó, hai nha đầu kia mới chính miệng thừa nhận với nàng, các nàng đã sớm bán chủ cầu vinh!

Nghĩ tới đây, Hạ Nguyên Phương liền hận đến nghiến răng!

Hạ Liễu thị thấy nàng khóc càng ngày càng thương tâm, lo lắng hỏi: "Ngươi nói chuyện đi, bốn nha đầu kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Hạ Nguyên Phương ngẩng mạnh đầu, vành mắt nàng đỏ bừng nhìn Hạ Liễu thị, cắn răng oán hận nói: "Nương! Các nàng quả thực chính là sói mắt trắng! Không chỉ bán đứng nữ nhi đầu nhập vào dưới trướng Thiệu lão phu nhân, còn hạ dược nữ nhi!”

Hạ dược chẳng qua là nàng nói lung tung, nhưng hai chữ vừa nói ra miệng, Hạ Nguyên Phương trong lòng chính là rùng mình, nhịn không được hoài nghi, hai tiện nha đầu kia sẽ không thật sự hạ dược cho nàng chứ?

Nàng đột nhiên nhớ tới lúc trước ngoài ý muốn sảy thai, bởi vì bị sảy là một nam thai, cha mẹ chồng và chồng nàng đều vô cùng tức giận, nghiêm tra thật lâu, đáng tiếc cuối cùng cũng không tra ra nguyên nhân, đại phu cũng nói là ngoài ý muốn.

Lúc ấy Hạ Nguyên Phương vẫn chưa suy nghĩ nhiều, hiện tại lại cảm thấy, nàng năm đó có lẽ là bị người ta tính kế lừa gạt! Vị đại phu kia, khẳng định cũng là bị người mua chuộc! Còn nữa, sau đó nàng uống thuốc nhiều năm cũng không có hiệu quả, khẳng định là do hai nha đầu kia làm trò!

Nghĩ tới đây, hạ Nguyên Phương trong lòng càng hận!