Chương 1044: Kiểm tra một chút

Lạc Thanh Hàn trở lại phòng ngủ, Tiêu Hề Hề đưa sang một túi gấm xanh đậm tinh xảo, thần bí cười nói.

"Ta tặng chàng một bảo bối."

Lạc Thanh Hàn vừa mới tắm xong, trên người còn sót lại hơi nước, mái tóc dài xõa sau lưng, làn da trắng lạnh được ánh nến phủ một lớp ấm áp.

Điều này khiến khí tức lạnh lùng không thể tới gần trên người hắn giảm đi rất nhiều, thậm chí trông có hơi dịu dàng.

Hắn đưa ngón tay thon dài ra, cầm lấy túi gấm nhỏ.

Túi gấm rất nhẹ, trông như không có gì bên trong.

Nhưng hắn vẫn mở túi.

Lấy một tờ giấy hình người nhỏ được gấp lại.

Trên người giấy có vẽ một dòng phù văn đỏ, hắn thoáng nhìn là biết thứ này do Hề Hề làm.

Hắn cầm người giấy, hỏi.

"Đây là gì?"

Tiêu Hề Hề không muốn nói dối hắn, do dự một hồi, vẫn quyết định nói thật.

"Cái này gọi là bùa thế thân, chỉ cần chàng mang nó theo bên mình, sau này dù ta có cách xa chàng, tính mạng cũng sẽ không gặp nguy hiểm."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lập tức tối sầm "Nàng đưa bùa này cho ta làm gì? Lẽ nào nàng định rời xa ta?"

Tiêu Hề Hề biết người này ở một phương diện nào đó cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, vội giải thích.

"Ta yêu chàng như vậy, sao nỡ rời xa chàng? Ta đưa chàng bùa này là để đề phòng thôi, nhớ lần trước ta bị Uất Cửu bắt cóc, suýt nữa thì ta hẹo rồi."

Lạc Thanh Hàn được câu nói "ta yêu chàng như vậy" xoa dịu, tâm trạng bùng nổ của hắn lắng xuống rất nhiều.

Hắn trịnh trọng nói "Cùng một sai lầm, ta sẽ không phạm lần thứ hai, bất cứ ai cũng đừng hòng nghĩ đến việc cướp nàng khỏi tay ta nữa."

Tiêu Hề Hề thở dài.

Sao người này cứ thích cắm cờ vậy chứ?

Nàng vòng tay qua eo hắn, áp mặt vào ngực hắn, trìu mến dụi dụi.

"Bùa thế thân chỉ để đề phòng thôi, dù không có chuyện gì xảy ra, thì bùa thế thân này cũng không cản trở chúng ta, có nó sẽ có thêm một sự đảm bảo, đối với chúng ta chỉ có lợi, không phải sao?"

Đôi môi mỏng của Lạc Thanh Hàn mím lại, đạo lý thì hắn hiểu, nhưng trong lòng khó tránh có hơi không vui.

Tiêu Hề Hề đưa ngón tay của mình tới trước mặt hắn, đáng thương nói.

"Chàng xem, vì để làm bùa thế thân mà ta phải chích ngón tay của mình này, đau lắm đó, ta hi sinh lớn vậy rồi, chàng xem như dỗ ta vui, mang bùa thế thân bên mình đi mà."

Lạc Thanh Hàn cụp mắt, nhìn vết thương khó thấy trên ngón tay nàng, im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ.

Tiêu Hề Hề thấy hắn đồng ý, lập tức mỉm cười, cẩn thận căn dặn.

"Bùa thế thân này không chỉ có máu của ta, còn có tóc của ta nữa, theo một nghĩa nào đó, nó là một phiên bản khác của ta. Ngày thường chàng phải mang nó bên mình, đừng để người khác chạm vào, càng không được để nó bị hư."

Lạc Thanh Hàn thấp giọng đáp lại.

"Ừm."

Hắn nắm tay Hề Hề, nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ trên đầu ngón tay nàng.

Nói là vết thương thì có hơi quá, thực chất chỉ là một vết đỏ nhỏ.

Không nhìn kỹ còn không phát hiện ra.

Cũng chỉ có Hề Hề mới đường hoàng dùng nó để kể khổ lấy lòng thương cảm.

Nhưng Lạc Thanh Hàn lại cứ trúng chiêu này.

Hắn cúi đầu, đôi môi mát lạnh hôn lên đầu ngón tay nàng.

Tiêu Hề Hề hơi mở to mắt.

Lạc Thanh Hàn lại lè đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ đầu ngón tay nàng.

Động tác có hơi gợϊ ȶìиᏂ, nhưng vì biểu cảm của hắn quá nghiêm túc nên khung cảnh trông có phần dịu dàng.

Mặt Tiêu Hề Hề hơi đỏ lên.

Mắt nàng không biết nên nhìn đi đâu, lắp bắp nói.

"Không ... không còn sớm nữa, chúng ta lên giường thôi."

Nói xong, nàng cảm thấy lời nói hơi mơ hồ, vội bổ sung thêm.

"Lên giường đi ngủ!"

Lạc Thanh Hàn thấp giọng cười "Chúng ta lên giường ngoài đi ngủ thì có thể làm gì nữa?"

Tiêu Hề Hề "......"

Ta nghi ngờ chàng đang lái xe, nhưng ta không có chứng cứ.

Lạc Thanh Hàn lại hôn đầu ngón tay nàng "Tạm thời chỉ có thể ngủ thôi."

Trong giọng của hắn rõ ràng có tiếc nuối.

Mặt Tiêu Hề Hề càng đỏ hơn.

Thấy mặt nàng đỏ bừng sắp chín, Lạc Thanh Hàn mới buông tay nàng ra, vững vàng bế nàng lên đi về phía giường.

Tiêu Hề Hề bị hành động đột ngột của hắn làm hoảng sợ, vội giơ tay ôm cổ hắn nói nhỏ.

"Chàng thả ta xuống!"

Lạc Thanh Hàn "Không thả."

Tiêu Hề Hề "Chàng còn chưa khỏe hẳn, đừng làm bậy, mau thả ta xuống, ta tự mình đi được."

Lạc Thanh Hàn "Thân thể của ta không có vấn đề gì, nếu nàng không tin, có thể tự mình kiểm tra."

Tiêu Hề Hề "......"

Hoàng đế bệ hạ tối nay không đúng lắm.

Trêu chọc nàng hết lần này đến lần khác, không phù hợp với thiết lập lạnh lùng xa cách của hắn.

Lạc Thanh Hàn đặt nàng lên giường, nghiêng người hôn lên trán nàng, sau đó dán sát môi nàng nói nhỏ.

"Có muốn kiểm tra không? Dù sao thì ngày mai chúng ta có thể ngủ nướng, hôm nay ngủ trễ một chút cũng không sao."

Hắn vừa nói vừa nắm tay nàng đặt lên eo mình.

Hàm ý không thể rõ ràng hơn được nữa!

Tiêu Hề Hề nhìn khuôn mặt đẹp trai trong tầm mắt, đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu rõ ràng khuôn mặt nàng, như thể giờ phút này trong mắt hắn chỉ nhìn thấy một mình nàng.

Tim nàng đập thình thịch, đầu ngón tay run rẩy không thể kiểm soát.

Nàng đấu tranh duy trì bình tĩnh, khó khăn lên tiếng.

"Như vậy không ổn lắm ......"

Lạc Thanh Hàn "Có gì không ổn? Chỉ kiểm tra một chút, không làm gì khác."

Tiêu Hề Hề chật vật giãy giụa "Thái y lệnh nói chàng gần đây quá mệt mỏi, hôm nay còn ngất xỉu, hiện giờ chàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Lạc Thanh Hàn "Chính vì ta quá mệt mỏi, nàng càng nên thưởng cho ta."

Tiêu Hề Hề "Là ... là vậy sao?"

Lạc Thanh Hàn "Không phải sao?"

Tiêu Hề Hề "......"

Tiêu Hề Hề thành công bị logic của hắn làm rối não, mơ hồ làm theo ý của hắn, cởi thắt lưng của hắn ra.

Lúc đầu chỉ là từng chút thăm dò tìm kiếm, nhưng dần dần tia lửa xuất hiện.

Sau đó là tiếng củi kêu lách tách gần như đốt cháy sự tỉnh táo của cả hai.

May là hai người dừng xe kịp thời.

Hai người nhìn nhau không chớp mắt, hơi thở rối loạn, y phục sớm đã bị vứt đi, thân thể nóng rực thấm đầy mồ hôi.

Tiêu Hề Hề kéo chăn, che kín toàn bộ cơ thể, chỉ để lộ cái đầu nhỏ.

Lúc này nàng giống như một con rùa, còn là con rùa lớn sắp bốc khói, mặt đỏ bừng, khóe mắt ươn ướt, môi hơi đỏ và sưng lên vì bị hôn, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

"Không ... không phải nói chỉ kiểm tra một chút thôi sao?"

Lúc này, Lạc Thanh Hàn thể hiện khả năng kiềm chế mạnh mẽ của bậc đế vương.

Dù cơ thể hắn kiềm nén sắp nổ tung, nhưng nét mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Nàng kiểm tra ta xong, chẳng phải ta cũng nên kiểm tra nàng một chút sao? Có qua có lại mới công bằng."