Chương 1047: Quý phi hoàn toàn đang làm bậy!

Nghiêm tài nhân nhét hai thỏi bạc vào tay tiểu thái giám.

Đây là tiền cho hắn để dò hỏi tin tức.

Tiểu thái giám than phiền trong lòng, hắn chỉ là một thái giám bình thường, không có quyền lực, mối quan hệ có hạn, sao dò hỏi tin tức trong cung Vân Tụ được?

Ai cũng biết cung Vân Tụ là địa bàn của Quý phi, hầu như ngày nào Hoàng đế cũng đến đó qua đêm, cả cung Vân Tụ được quản lý chặt chẽ, giống như một thùng sắt kín gió.

Lúc Thái hoàng thái hậu còn ở trong cung, muốn thò tay đến cung Vân Tụ đã khó, càng đừng nói đến một tiểu thái giám như hắn.

Nhưng Nghiêm tài nhân đã lên tiếng, hắn thân là nô tài cũng không dám trái lời, chỉ đành cắn răng trả lời.

"Vâng, nô tài đi làm ngay."

Tiểu thái giám vắt óc cẩn thận dò hỏi tin tức, nhưng vẫn không giấu được những người khác trong cung.

Chuyện này nhanh chóng đến tai Tào Nặc.

Tào Nặc hầu hạ Hoàng đế đã lâu, biết Hoàng đế xem trọng Quý phi đến mức nào, vì thế luôn muốn bán chút ơn tình cho Quý phi.

Nhưng hắn rất thức thời, biết rõ Quý phi tin tưởng Thường công công hơn mình.

Nếu hắn bỏ qua Thường công công, trực tiếp báo tin cho Quý phi, tạm không nói Thường công công sẽ nghĩ thế nào, chỉ riêng phía Quý phi cũng chưa chắc sẽ để ý lời hắn nói.

Vì thế Tào Nặc đích thân tới cung Vân Tụ.

Cổng cung Vân Tụ vẫn đóng, Tào Nặc đợi ngoài cửa một lát, Thường công công mới đi ra.

Tào Nặc nhận thấy hôm nay mức độ phòng ngự ở cung Vân Tụ cao hơn bình thường, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn thức thời, biết điều không nên có trong hậu cung này chính là tò mò.

Vì thế hắn không hỏi nhiều, trực tiếp báo lại tin mình biết cho Thường công công.

Nghe xong, Thường công công hơi híp mắt.

"Nghiêm tài nhân này sống thảnh thơi quá rồi."

Tào Nặc nói nhỏ "Ta đã truyền lệnh xuống, bảo đảm Nghiêm tài nhân sẽ không dò hỏi được bất kỳ tin tức gì."

Thường công công cười lớn, giọng điệu thấu hiểu chậm rãi nói "Ngươi yên tâm, Quý phi sẽ ghi nhớ ơn tình của ngươi."

Nhận được lời hứa này, Tào Nặc tức thì yên tâm.

Hắn cũng cười "Có thể làm việc cho Quý phi nương nương là vinh hạnh của ta, không dám nói ơn tình."

Địa noãn trong phòng ngủ đang cháy, căn phòng ấm áp.

Tiêu Hề Hề ngồi bên giường, ngơ ngẩn nhìn Lạc Thanh Hàn đang hôn mê.

Thường công công đứng ngoài cửa hành lễ.

"Nô tài bái kiến Quý phi nương nương."

Tiêu Hề Hề định thần lại, quay đầu nhìn hắn.

"Sao vậy?"

Thường công công "Vừa nãy Tào Nặc tới báo, nói Nghiêm tài nhân đang lén lút dò hỏi chuyện ở cung Vân Tụ."

Tiêu Hề Hề "Tìm chuyện cho nàng ta làm, đừng để nàng ta rảnh rỗi quá."

Thường công công "Hiện giờ phía thành Vạn Hải đang giao chiến với nước Thiên Đảo, chiến sự phía nước Nam Nguyệt vẫn chưa kết thúc, trang bị vật tư khá eo hẹp, đặc biệt là vật tư dự trữ mùa đông. Hay là nhờ Nghiêm tài nhân giúp may một số áo bông và chăn bông gửi đến tướng sĩ biên cương? Dù chỉ như muối bỏ biển nhưng ít nhất cũng có thể làm gương cho người trong thiên hạ, còn có thể để tướng sĩ biên cương cảm nhận được quan tâm của nước nhà."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút "Nếu đã muốn tiếp viện biên cương, chỉ dựa vào một mình Nghiêm tài nhân thì không đủ, bảo những phi tần khác trong cung cũng làm áo bông và chăn bông, trước Tết mỗi người đều phải hoàn thành ít nhất một trăm bộ áo bông và ba mươi bộ chăn bông, làm xong sẽ có thưởng."

Các phi tần cấp cao trong cung hầu như đã không còn, hiện tại chỉ còn lại những phi tần cấp thấp như Nghiêm tài nhân.

Dù các nàng không thể tạo ra sóng lớn nhưng nếu bỏ mặc không quản thì có thể gây rắc rối.

Ngày thường thì không sao, không cần Tiêu Hề Hề ra tay, cũng có người khác đè các nàng xuống.

Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, Hoàng đế đang hôn mê, tin tức này phải giấu thật kỹ, trong cung không được nổi sóng gió gì.

Tiêu Hề Hề tìm việc cho các nàng làm để chuyển hướng chú ý của các nàng, tránh các nàng rảnh rỗi lại nghĩ không đâu.

Tối hôm đó, tất cả phi tần trong cung đều nhận được lệnh của Quý phi, yêu cầu các nàng đích thân may áo bông và chăn bông cho tướng sĩ biên cương, còn có yêu cầu về số lượng.

Nghiêm tài nhân vốn đang đợi tiểu thái giám dò hỏi tin tức khác thường trong cung Vân Tụ.

Còn chưa chờ được tiểu thái giám thì nhận được tin dữ.

Một trăm bộ áo bông và ba mươi bộ chăn bông, số lượng này quá khó đối với một nữ tử yếu đuối mười ngón tay không chạm nước như nàng.

Nghiêm tài nhân thận trọng hỏi "Nếu không thể hoàn thành số lượng mà Quý phi yêu cầu thì sao?"

Tào Nặc khẽ cười "Vậy cứ tiếp tục làm, đến khi hoàn thành số lượng mà Quý phi yêu cầu thì mới có thể ra ngoài."

Nghiêm tài nhân sửng sốt.

Đây chẳng phải ngụy trang để giam lỏng nàng sao?!

Trong lòng nàng rất giận nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.

Nàng ôm tia hi vọng cuối cùng, thận trọng hỏi.

"Hoàng thượng có biết chuyện này không?"

Tào Nặc không trả lời mà hỏi ngược lại "Người nói xem?"

Nghiêm tài nhân nghẹn giọng, trong lòng chợt thấy lạnh buốt.

Chuyện lớn như vậy, Hoàng đế không thể không biết.

Nếu Hoàng đế biết vẫn không ngăn cản, tức là Hoàng đế ủng hộ Quý phi.

Nghiêm tài nhân không còn gì để nói, bất lực nhìn Tào Nặc rời đi.

Tào Nặc vừa đi, Nghiêm tài nhân lập tức sa sầm sắc mặt, ngón tay siết chặt khăn tay, ghen tị trong mắt mãnh liệt đến mức gần như tràn ra ngoài.

Thế mà dám để phi tần của Hoàng đế may quần áo chăn bông cho đám tướng sĩ thấp hèn ở biên cương, đúng là sỉ nhục phi tần các nàng!

Quý phi hoàn toàn đang làm bậy!

Mà Hoàng đế lại dung túng Quý phi làm bậy.

Trong mắt Hoàng đế chỉ có một mình Quý phi.

Chỉ cần Quý phi còn sống một ngày, Hoàng đế vốn không có khả năng để ý nữ nhân khác!

Các phi tần khác tuy bất ngờ trước quyết định đột ngột của Quý phi, nhưng không oán hận như Nghiêm tài nhân.

Dù sao Hoàng đế bình thường cũng không triệu các nàng thị tẩm, các nàng cũng rảnh rỗi, tìm việc gì đó gϊếŧ thời gian cũng tốt. Hơn nữa, Quý phi nói hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng, cho nên các nàng rất muốn biết có thể nhận được phần thưởng gì?

Các phi tần trong cung bắt đầu bận rộn vì lệnh của Quý phi.

Lúc này, Quý phi cũng rất bận.

Nàng đang bận phê tấu chương.

Hoàng đế hôn mê không thể thượng triều, nhưng tấu chương không thể không phê, nếu không triều thần sẽ biết ngay Hoàng đế xảy ra chuyện.

Cuối cùng, Tiêu Hề Hề không còn cách nào khác, đành bắt chước chữ viết của Lạc Thanh Hàn phê tấu chương.

May là tác phong phê tấu chương của Lạc Thanh Hàn cũng giống như tính cách của hắn, ngắn gọn súc tích, tiếc chữ như vàng.

Hầu hết nàng chỉ cần vẽ một vòng tròn màu đỏ ở cuối tấu chương rồi đóng ngọc tỷ là được, chứng tỏ Hoàng đế đã duyệt, tam tỉnh lục bộ có thể thực hiện theo nội dung trên đó.

Ngoài ra còn có một số ít tấu chương không thể trực tiếp thông qua.

Số tấu chương đó được chia làm hai loại —

Loại thứ nhất là trực tiếp từ chối, không được thông qua, cần Tiêu Hề Hề bắt chước chữ viết của Hoàng đế, dùng chu sa viết một chữ "không".

Loại còn lại cần phải thảo luận thêm, cũng phiền phức hơn, Hoàng đế cần viết ra ý kiến cụ thể, ít nhất cũng phải mười mấy chữ, thậm chí cả trăm chữ.