Chương 13: Thái hậu

Nghe thấy Thái Hậu nhắc đến việc này, Bùi Tế nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự lo lắng. Sự tình này không phải chỉ là vấn đề trong cung mà còn liên quan đến việc quản lý triều chính và các mối quan hệ chính trị bên trong hoàng gia.

"Điện hạ," Bùi Tế nhẹ giọng nói, "Những chuyện này chỉ cần hoàng đế tự có kế hoạch. Mẫu thân không cần phải lo lắng quá nhiều, nếu có gì cần trợ giúp, chúng ta cũng sẽ tận lực hỗ trợ."

Thái Hậu nhìn hắn, đôi mắt hiện lên sự cảm động và lo lắng. "Ngươi đúng là đứa trẻ hiếu thuận," nàng thở dài, "Nhưng mẫu thân cũng không thể không lo lắng. Lời này tuy nói với ngươi, nhưng kỳ thực là không biết làm sao để bảo vệ cái mặt mũi của mình."

Đại trưởng công chúa cũng nhẹ giọng an ủi: “Thái Hậu, bệ hạ luôn rất quan tâm đến người. Tuy có những việc làm mà chúng ta không thể hiểu hết, nhưng có lẽ là vì trách nhiệm lớn lao mà bệ hạ phải gánh vác.”

Thái Hậu gật đầu, cảm kích nhìn đại trưởng công chúa, rồi lại nhìn về phía Bùi Tế. “Ngươi nói rất đúng. Ta cũng hy vọng mọi việc có thể thuận lợi. Ta chỉ mong mọi chuyện sẽ sớm ổn thỏa, không làm ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm trạng của mình.”

Thái Hậu ra hiệu cho cung nhân mang thêm một vài món điểm tâm nhẹ, đồng thời chuyển chủ đề. "Dù sao hôm nay chúng ta có thể tạm gác mọi chuyện lại. Các ngươi đã đến, chúng ta nên tận hưởng một chút thời gian yên bình. Tam Lang, ta nghe nói gần đây ngươi có một số công trình mới, có thể chia sẻ cho ta biết không?"

Bùi Tế cười nhẹ, cảm nhận sự quan tâm chân thành từ Thái Hậu. “Mợ, gần đây chúng ta đang triển khai một số công trình lớn để củng cố phòng thủ và phát triển kinh tế. Tuy công việc khá bận rộn, nhưng chúng ta luôn cố gắng hết sức để đảm bảo mọi việc được tiến hành suôn sẻ.”

Thái Hậu nghe xong, nét mặt vui vẻ hơn. “Những việc này rất quan trọng, ta tin tưởng ngươi sẽ làm tốt. Có mấy chuyện nhỏ ta cũng muốn hỏi ý kiến của ngươi, vừa đúng lúc chúng ta cùng thảo luận.”

Mẫu tử ba người ngồi lại trò chuyện, không khí trong phòng dần trở nên thoải mái và vui vẻ hơn. Thái Hậu lắng nghe Bùi Tế chia sẻ những cập nhật về công việc của mình, đồng thời cùng đại trưởng công chúa và Bùi Tế thảo luận về các vấn đề khác trong cung và triều chính.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và khi cuộc trò chuyện kết thúc, Bùi Tế và đại trưởng công chúa đứng dậy cáo từ. Thái Hậu tiễn họ ra đến cửa, nhẹ nhàng dặn dò: “Nhớ chăm sóc sức khỏe. Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.”

Bùi Tế và đại trưởng công chúa rời khỏi cung, trong lòng đều cảm thấy nhẹ nhõm. Dù có những vấn đề còn tồn tại, ít nhất giờ đây họ đã có thể đối mặt với chúng bằng sự bình tĩnh và hy vọng vào những điều tốt đẹp hơn.

Bùi Tế lắng nghe phụ thân Bùi Diễm nói về các vấn đề trong triều, cùng những tranh chấp và bất đồng quan điểm trong triều đình. Tình hình nội bộ trong cung và triều đình phức tạp hơn nhiều so với những gì hắn thường thấy. Những âm mưu và mối quan hệ quyền lực đang cuộn trào, và trong đó, Thái Hậu, hoàng đế, và các tể tướng đều có vai trò quan trọng.

Thái Hậu và Bùi Tế, mặc dù đều có quyền lực và ảnh hưởng nhất định, nhưng khi đối mặt với các quyết định của hoàng đế, họ phải hết sức cẩn trọng. Bùi Tế biết rằng trong triều đình, các phe phái đấu tranh không ngừng, mỗi quyết định đều có thể dẫn đến những hệ quả lớn.

Chuyện về Tiêu Xung và chiến sự với Thổ Phiên không phải chỉ là một cuộc chiến đơn thuần. Đó là sự thể hiện quyền lực và sự khéo léo trong chính trị. Tiêu Xung, với tư cách là một người có quan hệ gần gũi với hoàng đế, đã khéo léo lợi dụng tình hình để củng cố vị trí của mình và con đường quan lộ cho bản thân và gia đình.

Phụ thân Bùi Diễm và Bùi Tế hiểu rõ rằng đây là một cơ hội cho Tiêu Xung để khẳng định mình, nhưng đồng thời cũng là một tình thế khó xử cho triều đình. Bùi Tế không thể không nhắc đến sự không đồng tình của các quan lại khác, những người cũng cảm thấy hành động này không đúng với lợi ích chung.

Khi Bùi Tế và phụ thân thảo luận về các sự kiện, Bùi Tế suy ngẫm về cách mà quyền lực và mưu mô đang chi phối các quyết định trong triều đình. Trong khi phụ thân Bùi Diễm thể hiện sự không hài lòng với cách điều hành của hoàng đế, Bùi Tế hiểu rằng mọi quyết định đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng và phải tìm cách thích nghi với tình hình hiện tại.

Bùi Tế biết rằng sự ủng hộ của các tể tướng và quyền lực của Thái Hậu rất quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ sự lãnh đạo của hoàng đế. Trong cuộc chiến chính trị này, sự khéo léo và khả năng thích ứng là rất quan trọng.

Cuộc chiến với Thổ Phiên, mặc dù không lớn, cũng là một mảnh ghép trong bức tranh quyền lực rộng lớn. Bùi Tế cảm thấy áp lực lớn, không chỉ vì các nhiệm vụ chính trị của mình mà còn vì sự kỳ vọng của gia đình và triều đình. Hắn cần phải giữ vững lập trường, đồng thời linh hoạt để đối phó với những thách thức và cơ hội mà tình hình chính trị đem lại.

Trong khi đó, sự quan tâm của Thái Hậu và các mối quan hệ trong cung cũng cần được xem xét cẩn thận. Những mâu thuẫn và áp lực từ nhiều phía có thể ảnh hưởng đến tương lai của cả triều đình và cá nhân Bùi Tế.

Cuộc sống trong triều đình là một trò chơi đầy mưu mẹo và nguy hiểm, và Bùi Tế biết rằng mình cần phải có sự khôn ngoan và nhạy bén để điều hướng qua những sóng gió này.

Bùi Tế cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí khi Lệ Chất bước vào. Sự xuất hiện của nàng làm cho bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Dù Thái Hậu không biểu hiện rõ ràng, nhưng sự lạnh lùng và sự im lặng của bà khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Lệ Chất, với tư cách là người mới vào cung, cố gắng làm theo quy củ, hành lễ một cách cung kính. Tuy nhiên, cách hành xử của Thái Hậu khiến nàng cảm thấy bất an. Thái Hậu không đáp lại lễ nghi của nàng và chỉ đơn giản quay đi, cho thấy rõ ràng sự không hài lòng và lạnh nhạt của bà.

Đại trưởng công chúa thấy tình hình như vậy, quyết định tìm cách xoa dịu bầu không khí. Bà nở một nụ cười nhẹ và mở lời trước: “Nương tử đến rồi, thật là không dễ dàng. Hôm nay chúng ta đang nói chuyện về những chuyện trong cung, không biết nương tử có muốn tham gia cùng hay không?”

Lệ Chất đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thái Hậu, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Đa tạ đại trưởng công chúa. Nô tỳ chỉ muốn thỉnh an Thái Hậu, không dám làm phiền.”

Thái Hậu cuối cùng cũng lên tiếng, tuy rằng giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Cứ tự nhiên. Ngươi hãy vào ngồi.”

Lệ Chất cúi đầu, bước nhẹ nhàng đến một góc của phòng, ngồi xuống một cách khiêm nhường. Bà không thể không lo lắng về sự tiếp đón này, nhưng nàng cố gắng giữ tâm trạng ổn định, không để sự lo lắng làm ảnh hưởng đến hành vi của mình.

Bùi Tế nhìn thấy sự khó xử của Lệ Chất, trong lòng cảm thấy có chút không yên. Hắn cố gắng thay đổi chủ đề để giúp đỡ tình hình, và không quên rằng những mâu thuẫn trong triều đình và cung điện không phải là điều dễ dàng giải quyết.

“Điện hạ,” Bùi Tế mở lời, “Nô tỳ còn có nhiều chuyện phải học hỏi và làm quen với cung đình, không biết có phải cần sự giúp đỡ từ Thái Hậu hay không?”

Thái Hậu chỉ đáp qua loa: “Ngươi cần gì thì tự biết, tự khắc sẽ có người hướng dẫn.”

Lệ Chất cảm ơn Thái Hậu, cảm thấy mình cần phải làm tốt phần của mình trong cung, không chỉ để duy trì hòa khí mà còn để không làm mất lòng các trưởng bối. Sự im lặng và lạnh nhạt từ Thái Hậu khiến nàng phải tập trung hơn vào việc giữ gìn lòng tự trọng và tôn trọng quy củ của cung đình.

Thái Hậu lại nhìn về phía Bùi Tế, đôi mắt bà vẫn mang theo sự mệt mỏi và lo lắng, nhưng sự căng thẳng trong bầu không khí có vẻ như đã được giảm bớt phần nào. Đại trưởng công chúa tiếp tục trò chuyện, cố gắng làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

Dù vậy, sự tiếp đón của Thái Hậu đối với Lệ Chất vẫn là một dấu hỏi lớn, và điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến các mối quan hệ trong cung cũng như kế hoạch của Bùi Tế. Hắn hiểu rằng sự hòa hợp và sự khôn khéo trong việc xử lý các mối quan hệ là rất quan trọng trong môi trường phức tạp này.

Thái Hậu nhìn Lệ Chất với ánh mắt đánh giá, vẻ mặt từ từ chuyển từ lạnh nhạt sang ngạc nhiên. Sự xuất hiện của nàng, với vẻ đẹp kiều diễm nhưng lại đầy vẻ thanh thuần, không thể không làm cho Thái Hậu cảm thấy ấn tượng.

Nàng có làn da trắng như tuyết, hình thể cân đối, và khuôn mặt tinh xảo như được chạm trổ từ đá quý, đúng như những gì đã thấy trong bức họa trước đó. Sự thuần khiết và vẻ đẹp của nàng làm cho Thái Hậu cảm thấy có chút không ngờ, vì trong cung đình, số lượng mỹ nhân không ít, nhưng sự xuất hiện của nàng lại như một làn sóng tươi mới, dễ dàng gây ấn tượng.

Tuy nhiên, dù vẻ đẹp của Lệ Chất có làm cho Thái Hậu cảm thấy hài lòng, điều này không có nghĩa là Thái Hậu sẽ dễ dàng tha thứ cho bất kỳ lỗi lầm nào của nàng. Trong cung, không chỉ vẻ đẹp mà còn cách cư xử và sự khôn khéo là rất quan trọng.

Thái Hậu lại quay sang Bùi Tế, hỏi với một giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn có chút hững hờ: “Tam Lang, ngươi có thể giải thích rõ ràng cho chúng ta biết, tiểu nương tử này là từ đâu ra không?”

Bùi Tế cúi đầu, chầm chậm trả lời: “Nương tử này là người thuộc gia đình bình dân, tên là Lệ Chất. Để nàng theo hầu Thái Hậu là vì nàng có những phẩm hạnh tốt và trí thức, không chỉ vì vẻ bề ngoài.”

Thái Hậu hơi nhướng mày, có vẻ như không hoàn toàn bị thuyết phục. Bà nhìn về phía Lệ Chất, nhấn mạnh: “Ngươi có biết trong cung có quy củ, và có rất nhiều việc cần phải học hỏi và thích ứng không? Ngươi cần phải thực sự hiểu rõ và tuân thủ những quy định này.”

Lệ Chất gật đầu, khẽ đáp: “Nô tỳ đã nghe nói về các quy định, và sẽ cố gắng hết sức để học hỏi và làm tốt công việc của mình.”

Thái Hậu nhìn nàng với sự nghi ngờ còn sót lại, nhưng thấy nàng hành lễ cung kính, bèn khẽ gật đầu: “Được rồi, nếu ngươi thực sự muốn ở lại đây, thì hãy chăm chỉ làm việc và không làm cho người khác phải thất vọng.”

Sau đó, Thái Hậu ra hiệu cho các cung nhân rót thêm trà và đem đồ ăn nhẹ ra. Bầu không khí trong phòng dần dần trở nên hòa nhã hơn, mặc dù vẫn còn có chút lạnh lẽo và nghiêm khắc.

Đại trưởng công chúa nhẹ nhàng nói chuyện để làm cho không khí bớt căng thẳng. Bà bắt đầu hỏi về những việc nhỏ nhặt trong cung, cố gắng giúp Lệ Chất cảm thấy thoải mái hơn.

Bùi Tế vẫn ngồi yên lặng, quan sát mọi việc. Trong lòng hắn cảm thấy có chút lo lắng về cách mà Lệ Chất sẽ phải đối mặt với sự khắt khe trong cung đình, nhưng hắn cũng biết rằng đây là một phần của cuộc sống trong cung. Hắn chỉ có thể hy vọng rằng nàng sẽ thích nghi được với môi trường mới và không làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn.

Mặc dù Lệ Chất không có biểu hiện rõ ràng sự lo lắng hay bất mãn, nhưng trong lòng nàng biết rằng thử thách trong cung đình không phải là điều dễ dàng. Tuy nhiên, nàng quyết tâm vượt qua mọi khó khăn để đạt được những mục tiêu của mình, dù là để phục vụ tốt nhất cho Thái Hậu hay để làm hài lòng Bùi Tế và những người khác.

Vũ Dương công chúa Lý Lệnh Nguyệt đứng trước mặt Lệ Chất, vẻ mặt đầy châm chọc và kiêu ngạo. Nàng ta rõ ràng không hài lòng với sự hiện diện của Lệ Chất trong Thừa Hoan Điện, và sự kiêu ngạo của nàng không hề che giấu.

Lệ Chất cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng nói của công chúa, đồng thời không thể không cảm thấy một cơn tức giận âm thầm dâng lên. Dù là trong tình cảnh này, nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và điềm đạm. Nàng khẽ nhếch môi, đáp: “Công chúa nói đùa, nô tỳ chỉ là một nữ nhân bình dân, sao dám làm phiền đến nơi cao quý như Thừa Hoan Điện?”

Lý Lệnh Nguyệt không để ý đến thái độ nhún nhường của Lệ Chất. Nàng ta hất cằm, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Ngươi có biết quy củ trong cung không? Một kẻ bình dân như ngươi, sao dám xuất hiện ở đây? Ngươi có thể hiểu được sự khác biệt giữa chúng ta không?”

Mặc dù cảm thấy bị xúc phạm, Lệ Chất vẫn giữ thái độ kiên nhẫn. Nàng đứng dậy, từ từ nhìn thẳng vào Lý Lệnh Nguyệt, cố gắng không để lộ sự tức giận: “Công chúa, nếu có điều gì không vừa ý, nô tỳ sẽ lập tức rời khỏi. Chỉ là xin công chúa đừng để sự không hài lòng cá nhân làm ảnh hưởng đến nô tỳ. Mỗi người đều có số phận của mình.”

Lý Lệnh Nguyệt nhíu mày, không quen với cách trả lời lễ độ nhưng kiên cường của Lệ Chất. Nàng ta hừ một tiếng, phẩy tay ra hiệu cho cung nhân đứng bên cạnh, tiếp tục: “Ngươi không cần nói nhiều, chỉ cần nhớ rõ, đừng làm phiền đến những người ở đây. Nếu không, ta sẽ không ngần ngại cho ngươi biết sự khác biệt thực sự giữa chúng ta.”

Lệ Chất cúi đầu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rời khỏi. Nàng cảm thấy trái tim mình như đang bị đè nén bởi những cảm xúc hỗn độn. Những lời lẽ của công chúa không chỉ là sự xúc phạm cá nhân, mà còn là sự thể hiện của những định kiến sâu sắc trong cung đình.

Khi rời khỏi khu vực đó, nàng không thể không cảm thấy sự cô đơn và áp lực của cuộc sống trong cung đình. Những rủi ro và thử thách phía trước vẫn còn nhiều, nhưng nàng quyết tâm không để những điều đó làm giảm đi lòng kiên cường của mình. Dù thế nào đi nữa, nàng phải giữ vững lập trường của mình và tìm cách vượt qua những khó khăn này.

Khi nàng đi qua các khu vườn xanh mướt, Xuân Nguyệt vẫn bên cạnh, lo lắng nhìn nàng: “Tiểu nương tử, có cần ta gọi y sĩ xem qua cho người không?”

Lệ Chất nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn. Cảm ơn sự quan tâm của ngươi.”

Nàng ngồi xuống một tảng đá lớn gần đó, cảm nhận sự êm dịu của không gian xung quanh. Dù bên trong vẫn còn cảm giác bị tổn thương và bị xúc phạm, nhưng nàng biết rằng cuộc sống trong cung sẽ không dễ dàng. Nàng phải tự trang bị cho mình sự dũng cảm và kiên trì để đối mặt với những thử thách phía trước.

Khi ánh sáng của buổi chiều dần nhạt dần, Lệ Chất biết rằng mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho những ngày sắp tới, bởi cuộc sống trong cung đình sẽ không bao giờ dễ dàng như những gì nàng từng tưởng tượng.