Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Phi Váy Hạ Thần

Chương 14: Công chúa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Lệnh Nguyệt cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của Lệ Chất, ánh mắt nàng ta trở nên nghi ngờ và sắc lạnh hơn. Dường như Lệ Chất đã chạm vào một điểm nhạy cảm nào đó.

Lệ Chất nhẹ nhàng cười, giữ vững sự bình tĩnh: “Công chúa, không biết ngài có thể cho biết, nếu như có gì không đúng, xin đừng trách cứ người không liên quan. Chỉ cần công chúa thông cảm, ngài cũng không nên vì điều đó mà phê phán những người khác.”

Lý Lệnh Nguyệt không kịp phản ứng ngay lập tức, nhưng nàng ta rõ ràng cảm thấy sự bất thường trong cách Lệ Chất đối đáp. Nàng ta vốn dĩ đã được nuông chiều từ nhỏ, không quen với việc bị người khác đối xử một cách kiên quyết như vậy. Cảm giác bị chạm vào điểm yếu, nàng ta không khỏi giận dữ: “Ngươi là ai mà dám nói với ta như vậy? Cẩn thận đấy, đừng để ta báo cho Hoàng Thượng, ngươi sẽ không được yên ổn đâu!”

Lệ Chất lắc đầu, không hề bị khıêυ khí©h: “Công chúa, những lời này không cần phải nói. Nô tỳ chỉ là một người bình thường, không dám làm phiền công chúa. Nếu công chúa cảm thấy không hài lòng, nô tỳ sẽ lập tức rời khỏi đây.”

Lý Lệnh Nguyệt hơi nhíu mày, cảm giác trong lòng như bị đâm một nhát. Tuy nàng ta vẫn còn bực tức, nhưng thấy Lệ Chất không hề tỏ ra sợ hãi hay run rẩy, trong lòng nàng ta cũng không khỏi có chút bất an. Nàng ta vốn định tiếp tục cằn nhằn, nhưng nhìn thấy vẻ bình thản của Lệ Chất, nàng ta đột nhiên không biết nói gì thêm.

Lệ Chất cúi đầu chào một cái, không để lại chút ấn tượng nào, quay lưng rời đi. Nàng biết rằng trong cung này có quá nhiều khó khăn và thử thách, nhưng nàng cũng không thể để những người như Lý Lệnh Nguyệt làm mình phải khuất phục.

Bước ra khỏi khu vườn, nàng cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua, cảm giác tê dại trên đầu gối cũng dần dịu đi. Xuân Nguyệt vẫn đứng bên cạnh, lo lắng nhìn nàng, nhưng thấy nàng bình tĩnh trở lại, có vẻ yên tâm hơn.

“Tiểu nương tử, chúng ta trở về thôi.” Xuân Nguyệt lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ sự quan tâm.

Lệ Chất gật đầu, nhẹ nhàng đi về phía trước. Nàng biết rằng trong cung có quá nhiều người và tình huống có thể làm cho nàng gặp khó khăn. Nhưng nàng cũng hiểu rằng mình phải chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách sắp tới, không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người quan trọng đối với nàng.

Khi về đến cung của mình, nàng cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh. Mặc dù gặp phải nhiều thử thách và sự khinh miệt từ người khác, nàng vẫn không quên mục tiêu của mình và sự quyết tâm kiên cường. Trong lòng nàng, chỉ có sự kiên nhẫn và quyết tâm mới có thể giúp nàng vượt qua những khó khăn này.

Lý Lệnh Nguyệt rõ ràng cảm thấy bị châm chọc, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, tức giận đến mức không còn kiềm chế được nữa. Nàng ta đẩy Lệ Chất, khiến nàng lảo đảo ngã ngồi xuống mặt đất, đôi tay chống đỡ bị đá vụn làm đau.

Xuân Nguyệt không kịp suy nghĩ, lao tới định đỡ Lệ Chất lên, nhưng bị Lý Lệnh Nguyệt ngăn cản. Công chúa nổi giận, quát tháo và ra lệnh cho các cung nhân xung quanh kéo Xuân Nguyệt ra, làm cho tình hình càng trở nên căng thẳng.

Lệ Chất cúi đầu, không phản kháng, chỉ giữ yên lặng. Đau đớn từ đôi tay và đầu gối không làm nàng kêu than, mà sự nhẫn nhịn và kiên cường trong lòng lại khiến nàng không thể dễ dàng gục ngã.

Lý Lệnh Nguyệt đứng ở đó, khí thế dữ dội, gương mặt đầy giận dữ và khinh miệt. Nàng ta cảm thấy bị xúc phạm nghiêm trọng, đặc biệt là khi nghe thấy Lệ Chất đề cập đến tình cảm của Bùi Tế và cảm giác bị từ chối thậm tệ.

Một lúc sau, có tiếng bước chân hối hả, một vài cung nhân và thái giám của cung điện vội vã xuất hiện, cố gắng can thiệp vào tình hình. Một trong số họ, thấy Lệ Chất đang ngồi trên mặt đất, vội vàng bước tới, cố gắng giữ tình hình không leo thang.

"Thái tử phi," người cung nhân nói với Lý Lệnh Nguyệt bằng giọng nghiêm khắc, "công chúa, xin hãy bình tĩnh lại. Đây là một sự việc không nên làm ầm ĩ. Nếu công chúa còn tiếp tục hành động như vậy, sẽ làm tăng thêm rắc rối cho chính mình."

Lý Lệnh Nguyệt hít một hơi sâu, nhưng vẫn không ngừng giận dữ. Nàng ta nhìn Lệ Chất với ánh mắt căm thù, cảm giác bị tổn thương sâu sắc làm nàng không thể dễ dàng bỏ qua.

Lệ Chất vẫn giữ im lặng, cho phép bản thân từ từ đứng dậy, mặc dù đau đớn, nàng vẫn cố gắng giữ vững. Xuân Nguyệt đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng, không biết phải làm gì để giúp đỡ.

Một thái giám khác vội vã báo cáo với Thái Hậu về sự việc đang xảy ra. Trong thời gian ngắn, Thái Hậu đã biết được tin tức và ra lệnh cho tất cả các bên liên quan phải trở về cung điện của mình.

Lý Lệnh Nguyệt thấy sự can thiệp của cung nhân và thái giám, cảm giác sự giận dữ của mình đã bị kìm chế. Nàng ta quay lưng lại, bỏ đi với một vẻ mặt đầy ấm ức, ánh mắt vẫn còn tràn ngập sự tức giận.

Lệ Chất từ từ lấy lại sự bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng của Lý Lệnh Nguyệt rời đi. Nàng cảm thấy bản thân đã vượt qua một thử thách lớn. Lòng nàng không chỉ bị tổn thương về thể xác, mà cũng bị thách thức về mặt tinh thần. Nhưng nàng cũng biết rằng trong cung, mọi việc đều có thể trở nên phức tạp hơn.

Xuân Nguyệt cẩn thận đỡ Lệ Chất đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu nương tử, người có bị thương ở đâu không?”

Lệ Chất lắc đầu, mặc dù đau đớn nhưng nàng không muốn Xuân Nguyệt lo lắng quá nhiều. “Không sao, chỉ là chút đau đớn thôi. Chúng ta trở về đi.”

Khi về đến cung điện của mình, nàng cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước mặt Xuân Nguyệt. Nàng biết rằng ngày hôm nay chỉ là một thử thách trong số nhiều thử thách mà nàng phải đối mặt trong cung đình này. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, với sự quyết tâm và lòng kiên trì, nàng có thể vượt qua những khó khăn này và tiếp tục đấu tranh cho bản thân và những người mình yêu thương.

Lệ Chất đứng dưới bóng cây, ánh mắt giao nhau với Bùi Tế, thấy hắn lạnh lùng và đầy sự chỉ trích. Lời hắn nói không hề che giấu sự bất mãn đối với hành động của nàng, khiến nàng không khỏi cảm thấy thất vọng và hoang mang.

Nàng khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nhưng ẩn chứa sự kiên định: “Bùi tướng quân, những lời ngài nói không hoàn toàn đúng. Ta không có cố ý khıêυ khí©h công chúa. Chỉ là, sự việc hôm nay… hoàn toàn không phải lỗi của ta.”

Bùi Tế cười lạnh, đôi mắt nhìn nàng không hề dịu lại: “Nương tử nếu không cố ý, vậy sao lại bị công chúa khıêυ khí©h đến mức như thế?”

Lệ Chất cảm thấy tức giận, nhưng nàng cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lòng, nàng biết rằng những lời của Bùi Tế không hoàn toàn công bằng. Nàng vẫn có thể cảm nhận được sự thiếu cảm thông từ hắn, mặc dù hắn đã đứng ra bảo vệ nàng trước công chúa.

“Thực tế, ta cũng không biết tại sao mình lại bị công chúa tức giận như vậy,” nàng nói, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Chỉ là khi nàng ta công kích ta, ta có trách nhiệm phải bảo vệ chính mình. Nếu không, mọi việc sẽ càng trở nên khó khăn hơn.”

Bùi Tế không trả lời ngay lập tức, chỉ đứng đó với vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn nhìn nàng, trong lòng cảm thấy lẫn lộn. Thực ra, hắn biết rõ Lệ Chất không phải là người đơn giản, nhưng sự khıêυ khí©h và tình cảm của nàng vẫn khiến hắn khó mà đối mặt.

“Mặc kệ thế nào,” Bùi Tế nói, cuối cùng lên tiếng với giọng điệu hơi dịu lại, “Hôm nay không phải lúc để tranh cãi. Nương tử cần phải cẩn thận trong cung, đừng để bị rơi vào thế bất lợi.”

Lệ Chất gật đầu, ánh mắt của nàng không còn căng thẳng nữa, mà thay vào đó là sự đồng tình và quyết tâm. “Cảm ơn sự nhắc nhở của Bùi tướng quân. Ta sẽ ghi nhớ.”

Bùi Tế không còn lời nào thêm, chỉ đứng yên một lúc rồi quay người rời đi, để lại Lệ Chất và Xuân Nguyệt đứng lại một mình. Xuân Nguyệt thấy chủ nhân của mình không còn vết thương nghiêm trọng, và mặc dù lo lắng, nàng vẫn đứng bên cạnh, động viên Lệ Chất.

“Tiểu nương tử, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một chút đi,” Xuân Nguyệt nói, giọng đầy lo lắng.

Lệ Chất chỉ nhẹ gật đầu, cùng Xuân Nguyệt rời khỏi khu vực đó. Trong lòng nàng, những biến cố của ngày hôm nay chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi thử thách của cuộc đời trong cung điện. Nàng cần phải tìm cách để thích ứng và sống sót giữa những âm mưu và quyền lực.

Dù gặp phải khó khăn và sự đối đầu, Lệ Chất hiểu rằng mình không thể lùi bước. Sự cứng rắn và lòng kiên định của nàng sẽ là vũ khí quan trọng giúp nàng tiếp tục chiến đấu và bảo vệ bản thân trong thế giới đầy hiểm nguy này.

Bùi Tế nghe Lệ Chất nói vậy, cảm thấy như có một cơn sóng âm thầm cuộn trào trong lòng. Những lời nàng vừa thốt ra khiến hắn bất giác căng thẳng, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài.

Nàng nói, “Tướng quân, th·iếp nói có đúng không?”

Lời nàng như mũi tên bắn thẳng vào điểm yếu nhất trong lòng hắn. Bùi Tế không thể không nhớ đến sự thực rằng, trong lòng hắn vốn không hề có ý định đối đầu với nàng, nhưng đồng thời hắn cũng không thể phủ nhận những rắc rối mà nàng mang đến cho hắn, cả về mặt tình cảm lẫn trách nhiệm.

Hắn quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu lại tâm trạng của mình. “Chỉ là mẫu thân hiểu lầm,” hắn nói, giọng điệu lạnh lùng, “Cũng không có việc gì.”

Lệ Chất nghe vậy, không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, đôi mắt có vẻ thất vọng và mờ mịt. Sự thấu hiểu mà nàng mong đợi từ Bùi Tế dường như không đến, và nàng cảm thấy mình như đang đứng ở một nơi xa lạ, cách xa người mà nàng từng hy vọng gần gũi.

Lệ Chất nhẹ nhàng hạ mắt, nhìn xuống mặt đất, ánh sáng mùa hè xuyên qua tán cây, chiếu lên làn da nàng một lớp sáng mờ nhạt, khiến nàng có vẻ như đang bị đắm chìm trong một vùng tối tăm và lạnh lẽo.

“Thì ra là thế,” nàng nói, giọng điệu có chút uể oải, “Th·iếp còn tưởng rằng tướng quân trong lòng cũng nhớ th·iếp, mới vừa rồi là cố ý tới thế th·iếp giải vây…”

Nàng không chỉ đang giãi bày cảm xúc của mình mà còn thăm dò xem liệu Bùi Tế có thật sự quan tâm đến nàng hay không. Những lời nàng nói như một sự thử thách đối với hắn, xem liệu hắn có thể nhận ra sự chân thành và tổn thương trong lời nói của nàng hay không.

Bùi Tế cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt. Hắn nhìn vào đôi mắt của nàng, thấy trong đó có sự đau khổ và chờ đợi, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy mình đang bị kéo vào một tình cảnh khó xử không thể dễ dàng thoát ra.

“Hãy cẩn thận trong cung,” Bùi Tế cuối cùng cũng lên tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình thản, “Có nhiều việc không phải chỉ dựa vào cảm xúc là có thể giải quyết được.”

Lệ Chất gật đầu, mặc dù không hài lòng với câu trả lời của hắn, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. “Ta hiểu rồi,” nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Bùi Tế quay người định rời đi, nhưng trước khi đi, hắn không khỏi quay lại nhìn nàng một lần nữa. Trong ánh mắt của nàng, hắn thấy được sự kiên cường và một chút đau khổ, và hắn không thể không cảm thấy một phần trách nhiệm về sự tổn thương mà nàng phải chịu đựng.

Nàng đứng đó, theo dõi hắn rời đi với ánh mắt đầy sự chờ đợi và tiếc nuối, biết rằng giữa hai người vẫn còn nhiều điều chưa được giải quyết. Cả hai đều đứng ở những ngã rẽ khác nhau của cuộc đời, và những cảm xúc mà họ chia sẻ, dù sâu sắc đến đâu, vẫn không thể dễ dàng vượt qua những ranh giới mà họ phải đối mặt.

Bùi Tế rời đi, từng bước chân của hắn đều mang theo sự nặng nề và không yên. Đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất trong ánh sáng mùa hè, Lệ Chất lại một mình ngồi lặng lẽ trên viên đá lớn, cảm nhận từng cơn đau nhói từ vết thương ở cổ tay.

Gió nhẹ thổi qua, làm lay động những chiếc lá xanh mướt, nhưng không thể xoa dịu được nỗi đau đớn trong lòng nàng. Lệ Chất cảm thấy nỗi cô đơn càng lúc càng đè nặng, dù cho ánh nắng bên ngoài có vẻ như đang dịu dàng hơn.

Nàng nhìn xuống vết thương trên tay mình, nơi có một chút máu bắt đầu thấm ra. Nỗi đau từ vết thương này không chỉ là về thể xác mà còn là sự nhắc nhở về những tổn thương và khó khăn trong cuộc sống của nàng.

Trong lúc Lệ Chất ngồi đó, bỗng nhiên có một tiếng động nhẹ nhàng, và một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên cạnh nàng.

“Tiểu nương tử,” Xuân Nguyệt lo lắng, tay cầm một hộp thuốc, “Để ta xem vết thương của người.”

Lệ Chất mỉm cười yếu ớt, gật đầu để Xuân Nguyệt tiến lại gần. Nàng cảm thấy chút ấm áp từ sự quan tâm của người hầu trung thành này, và những đau đớn, sự tủi thân, và sự lo lắng dường như được vơi đi một chút.

Xuân Nguyệt cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, tay nàng mềm mại và dịu dàng, không hề gây thêm đau đớn cho chủ nhân. Mặc dù là công việc của một người hầu, Xuân Nguyệt luôn làm bằng tất cả tâm huyết và tình cảm.

Lệ Chất cảm nhận được sự chăm sóc của Xuân Nguyệt, lòng cảm thấy hơi an ủi. Nàng biết rằng mặc dù cuộc sống trong cung đầy rẫy những khó khăn và thử thách, nhưng vẫn có những người như Xuân Nguyệt luôn ở bên cạnh nàng, ủng hộ và chăm sóc nàng.

“Khi nào người mới có thể từ chối cung nữ đó?” Xuân Nguyệt hỏi với giọng đầy quan tâm.

Lệ Chất nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát lạnh của thuốc đang dần làm dịu vết thương. “Ta không biết,” nàng trả lời, giọng có chút mơ hồ, “Nhưng ta biết rằng, mỗi ngày trôi qua, ta lại cảm thấy mình càng phải mạnh mẽ hơn. Cứ như vậy, ta sẽ tìm ra cách để đối mặt với mọi thử thách.”

Xuân Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ giúp Lệ Chất kết thúc việc băng bó. Trong lòng nàng, nỗi lo lắng và sự đồng cảm với chủ nhân là điều không thể giấu diếm.

Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Lệ Chất đứng dậy, cảm thấy vết thương đã được xử lý, dù chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng ít nhất là không còn đau đớn đến mức không thể chịu đựng.

“Cảm ơn ngươi, Xuân Nguyệt,” nàng nói, nhìn người hầu với sự biết ơn.

“Không cần khách sáo, tiểu nương tử,” Xuân Nguyệt cười đáp, “Ta chỉ là làm những gì mình có thể.”

Hai người rời khỏi khu vực đó, bước vào bên trong cung điện, chuẩn bị tiếp tục đối mặt với những thử thách và nhiệm vụ mà cuộc sống cung đình mang lại. Mặc dù cuộc sống phía trước vẫn còn nhiều bất ổn và đau khổ, nhưng ít nhất Lệ Chất biết rằng nàng không hề đơn độc trong hành trình của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »