Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Phi Váy Hạ Thần

Chương 15: Tranh chấp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xuân Nguyệt cúi đầu, khẽ cười nói: “Nương tử không cần lo lắng, chỉ là vì lo lắng nương tử bị thương, mới không tránh khỏi hơi mệt mỏi.”





Lệ Chất lắc đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng không nói gì thêm. Nàng hiểu rõ Xuân Nguyệt luôn chăm sóc mình một cách tận tụy, mỗi lần nàng gặp khó khăn hay đau đớn, Xuân Nguyệt đều là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh, giúp nàng vượt qua.





Lúc này, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, rồi cánh cửa được đẩy ra, một cung nữ bước vào, nói: “Nương tử, Thái Hậu có lệnh, muốn mời người vào cung diện.”





Lệ Chất gật đầu, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Xuân Nguyệt vội vàng bước tới, chỉnh trang lại trang phục cho nàng, rồi mới tiễn nàng ra cửa.





Khi Lệ Chất bước vào cung diện, không khí bên trong có chút nặng nề. Thái Hậu ngồi trên ghế cao, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt trầm ngâm.





“Lệ Chất,” Thái Hậu mở lời, “Ta nghe nói hôm nay xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, ngươi có bị thương không?”





Lệ Chất khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Thái Hậu yên tâm, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.”





Thái Hậu gật đầu, biểu lộ một chút hài lòng, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ quan tâm. Bà lướt qua Lệ Chất một lần nữa, rồi nói: “Bùi Tướng quân đã phái người đến, lại là làm việc của hoàng đế. Ngươi nên cẩn thận trong cung, không cần để những chuyện nhỏ nhặt làm phiền.”





Lệ Chất cảm thấy lời nói của Thái Hậu như có hàm ý khác. Bà tuy không trực tiếp nói ra nhưng rõ ràng đã đề cập đến chuyện xảy ra hôm nay, và sự quan tâm của bà cũng không chỉ là về vết thương của nàng.





“Cảm tạ Thái Hậu,” Lệ Chất đáp, giọng điệu thành khẩn.





Thái Hậu chỉ nhẹ gật đầu, rồi ra lệnh cho các cung nữ lui ra. Bà đứng dậy, đi đến gần Lệ Chất, nói với giọng mềm mỏng hơn: “Lệ Chất, ngươi phải biết rằng trong cung này, có nhiều chuyện không như ý muốn. Tuy nhiên, ta luôn mong rằng ngươi có thể vững vàng đối mặt với mọi thử thách. Có lẽ, hôm nay những gì xảy ra, không chỉ là ngẫu nhiên.”





Lệ Chất nhìn vào ánh mắt của Thái Hậu, cảm nhận được sự thâm sâu trong lời nói của bà. Nàng không biết Thái Hậu đang âm thầm nhắc nhở điều gì, nhưng nàng cảm thấy bà chắc chắn có ý định gì đó đối với nàng.





“Ta hiểu,” Lệ Chất đáp, “Cảm ơn Thái Hậu đã quan tâm.”





Thái Hậu mỉm cười, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng hơn. Bà vẫy tay ra hiệu cho Lệ Chất lui ra, rồi bà tiếp tục ngồi xuống, ánh mắt lại trở về với vẻ trầm tư.





Khi Lệ Chất rời khỏi cung diện, lòng nàng không khỏi có chút nặng nề. Dù không nói ra, nhưng nàng có cảm giác rõ ràng rằng, những ngày tháng trong cung vẫn còn nhiều điều phức tạp đang chờ đợi nàng. Dù cho những gì xảy ra hôm nay chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống cung đình, nhưng mỗi bước đi đều cần cẩn trọng.





Bước ra khỏi cung diện, Lệ Chất nhìn thấy Xuân Nguyệt đang đứng đợi bên ngoài. Xuân Nguyệt thấy nàng trở lại, vội vàng tiến lên đỡ nàng. Lệ Chất cảm nhận được sự ấm áp và sự chăm sóc từ người hầu, cảm thấy trong lòng có chút an ủi.





Hai người cùng nhau trở về, trong lòng Lệ Chất vẫn còn nhiều suy nghĩ và cảm xúc, nhưng nàng biết rằng dù khó khăn đến đâu, nàng vẫn có những người bên cạnh hỗ trợ và an ủi nàng.

Xuân Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào gương, ánh mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước. Thoạt nhìn, đôi mắt nàng tràn ngập sự cảm kích và cảm động. Dù chưa bao giờ thấy chính mình trong hình ảnh mới mẻ này, nhưng nét tươi tắn của đóa hoa mai trên mặt nàng đã mang lại cho nàng một sự tự tin mới.





“Tiểu nương tử,” Xuân Nguyệt nhẹ giọng nói, “Nô tỳ thật sự không biết phải cảm ơn người như thế nào mới đủ.”





Lệ Chất mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, “Cảm ơn là không cần đâu, Xuân Nguyệt. Chúng ta là người một nhà, lo lắng cho nhau là điều đương nhiên.”





Xuân Nguyệt lại nhìn vào gương, hình ảnh mới mẻ và vẻ đẹp của mình làm nàng cảm thấy như được sống lại lần nữa. Nàng cảm thấy vui vẻ và tự tin hơn, ánh mắt cũng sáng lên.





“Mặc kệ những lời nói của người khác, điều quan trọng là chính mình cảm thấy thế nào,” Lệ Chất tiếp tục, “Nếu ngươi cảm thấy mình đẹp, thì chính là đẹp. Chúng ta không cần dựa vào ánh mắt của người khác để định hình chính mình.”





Xuân Nguyệt gật đầu, không kìm nổi nụ cười trên môi. “Tiểu nương tử, người luôn biết cách làm cho nô tỳ cảm thấy tốt hơn. Cảm ơn người đã giúp nô tỳ thấy được sự đẹp đẽ trong chính mình.”





“Vậy là tốt rồi,” Lệ Chất nói, “Đừng để ý những lời không đáng. Trong cung này, người khác có thể có rất nhiều ý kiến, nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta phải biết yêu quý chính mình.”





Khi Xuân Nguyệt đứng dậy, Lệ Chất thấy nàng trở lại với vẻ tươi cười và tự tin. Nàng biết, dù cuộc sống trong cung có nhiều thử thách, nhưng nếu có thể cùng nhau hỗ trợ và giúp đỡ, những thử thách đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.





Lệ Chất và Xuân Nguyệt cùng nhau rời khỏi phòng, một lần nữa cảm nhận được tình cảm ấm áp và sự gắn bó giữa họ. Mặc dù ngoài kia còn rất nhiều điều không thể đoán trước, nhưng ít nhất, họ có nhau để cùng đối mặt và vượt qua.





Những giọt nước mắt và nụ cười đều là phần của cuộc sống, và Lệ Chất tin rằng, với sự hỗ trợ và yêu thương từ những người bên cạnh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua được.

Thái Hậu nhìn Lý Lệnh Nguyệt, trong lòng tràn đầy sự xót xa và lo lắng. Bà hiểu rõ, dù đã lớn nhưng con gái vẫn rất ngây thơ trong tình cảm, chỉ cần bị tổn thương một chút đã có thể cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Lòng bà không khỏi dâng lên một nỗi đau thương, nhưng cũng biết rằng không thể chỉ dựa vào lòng thương xót mà giải quyết vấn đề.





“Lệnh Nguyệt,” Thái Hậu nhẹ nhàng gọi, “Con biết Tam Lang là người như thế nào, tính tình cứng rắn, nhưng hắn luôn rất nghiêm túc và trung thực. Nếu hắn không muốn hoặc không thể đáp ứng, đó không phải là do con không đủ tốt, mà là do bây giờ giữa hai người không thể hòa hợp.”





Lý Lệnh Nguyệt vẫn còn nghẹn ngào, không ngừng lau nước mắt, nhưng trong lòng dần dần có chút bình tĩnh. Thái Hậu nói những điều này cũng không phải để làm con gái cô đau lòng hơn, mà là để giúp nàng hiểu rằng tình yêu không thể bị ép buộc và không thể trở thành mảnh ghép vội vàng.





“Người không cần lo lắng,” Thái Hậu tiếp tục, “Nếu con cảm thấy biểu ca không thích hợp với con, có thể nói cho mẫu thân biết. Nhưng con cũng phải hiểu rằng, hôn nhân không chỉ là một việc riêng của hai người, mà còn liên quan đến nhiều điều khác, bao gồm cả tình cảm và trách nhiệm.”





Lý Lệnh Nguyệt ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ mình, “Nhưng mà, ta thật sự rất thích biểu ca. Ta không biết làm sao để có thể làm cho hắn cảm thấy ta cũng quan trọng như vậy.”





Thái Hậu thở dài, cố gắng tìm kiếm một cách để an ủi con gái, “Lệnh Nguyệt, tình yêu không phải là điều dễ dàng có được. Nó cần thời gian và sự hiểu biết. Có lẽ hiện tại Tam Lang chưa thể thấy được tình cảm của con, nhưng điều đó không có nghĩa là con phải từ bỏ. Con có thể thử từ từ làm quen với hắn, hiểu hắn hơn, từ đó tìm ra cách để làm cho hắn thấy con là người quan trọng trong cuộc đời của hắn.”





Lý Lệnh Nguyệt mím môi, ánh mắt có vẻ rạng rỡ hơn chút. Thái Hậu biết mình đã nói đúng trọng điểm, tuy không thể thay đổi toàn bộ tình thế, nhưng ít nhất có thể giúp con gái bình tĩnh hơn.





“Mẫu thân,” Lý Lệnh Nguyệt nói với giọng nhẹ hơn, “Con biết rồi. Con sẽ cố gắng làm cho tốt. Con không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy.”





Thái Hậu nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, cảm thấy an tâm hơn một chút. Dù không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng ít nhất Lý Lệnh Nguyệt đã có chút ý thức về thực tế và sẵn sàng nỗ lực vì tình yêu của mình.





“Vậy thì tốt,” Thái Hậu nói, “Con phải biết rằng dù thế nào, mẫu thân sẽ luôn ở bên con, hỗ trợ con.”





Trong lòng Lý Lệnh Nguyệt cảm thấy ấm áp, mỉm cười với mẹ mình. Dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với sự ủng hộ và yêu thương của mẹ, nàng cảm thấy có thêm chút sức mạnh để tiếp tục đấu tranh vì tình yêu của mình.

Lý Cảnh Diệp, mặc dù thường ngày ôn hòa, nhưng lúc này lộ rõ vẻ tức giận không thể che giấu. Thái Hậu bên cạnh thấy thế, cũng cảm nhận được không khí căng thẳng và sự nghiêm khắc trong giọng nói của con trai mình. Bà biết rằng việc này cần phải được xử lý một cách thấu đáo và cẩn trọng.





“Lệnh Nguyệt,” Lý Cảnh Diệp lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo và nghiêm khắc, “Ngươi không thể chỉ vì một chút ghen tị mà hành xử như vậy. Hôn nhân là chuyện đại sự, không thể tùy tiện làm theo ý mình. Ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ về việc này.”





Lý Lệnh Nguyệt không thể không cảm thấy một nỗi lo lắng sâu sắc khi nhìn thấy sự tức giận của huynh trưởng. Nàng vẫn không từ bỏ, chỉ là lần này, sự kiên quyết của nàng đã bị sự nghiêm khắc của Lý Cảnh Diệp làm cho dao động.





“Đại ca, ta không phải không hiểu,” Lý Lệnh Nguyệt nói với giọng yếu ớt hơn, nhưng trong lòng vẫn còn sự kiên trì, “Chỉ là ta không thể chấp nhận thấy người khác đoạt lấy cái mà ta yêu thích. Ta đã từng cố gắng làm cho biểu ca chú ý đến ta, nhưng có vẻ như không có kết quả.”





Lý Cảnh Diệp thở dài, nhìn ánh mắt kiên quyết và đầy nước mắt của muội muội, không khỏi cảm thấy nhói lòng. Hắn biết rằng lòng kiên trì của Lý Lệnh Nguyệt không phải không có lý do, nhưng cũng không thể để nàng cứ mãi bướng bỉnh và không chịu hiểu.





“Lệnh Nguyệt,” Lý Cảnh Diệp nói, giọng nói nhẹ hơn nhưng vẫn giữ được sự nghiêm khắc, “Ngươi phải hiểu rằng tình yêu không phải là thứ có thể cưỡng ép hay áp đặt. Nếu Tam Lang đã có tình cảm với người khác, thì chúng ta cần tôn trọng quyết định của hắn. Ngươi không thể vì cảm xúc cá nhân mà làm tổn thương người khác hoặc làm xáo trộn các mối quan hệ.”





Thái Hậu cũng thêm vào, cố gắng làm cho tình hình bớt căng thẳng hơn, “Lệnh Nguyệt, mẫu thân biết con rất yêu thương Tam Lang, nhưng yêu thương cũng cần phải đi kèm với sự tôn trọng và hiểu biết. Nếu con thật sự yêu thương Tam Lang, con sẽ không làm những điều khiến hắn cảm thấy khó xử hoặc không vui.”





Lý Lệnh Nguyệt cảm thấy một sự thất vọng và đau đớn trong lòng. Nàng hiểu rằng những gì huynh trưởng và mẫu thân nói đều có lý, nhưng cảm xúc của nàng vẫn rất mạnh mẽ, và điều đó khiến nàng cảm thấy khó chấp nhận sự thực.





“Ta… ta chỉ là không biết phải làm sao để giải quyết,” Lý Lệnh Nguyệt lẩm bẩm, “Có lẽ ta thật sự quá nóng vội và không suy nghĩ thấu đáo.”





“Đó là điều không sao cả,” Thái Hậu nhẹ nhàng nói, “Tất cả chúng ta đều có thể mắc sai lầm. Quan trọng là con phải học được từ những sai lầm đó và trưởng thành hơn. Con phải học cách đối mặt với thực tế và xử lý mọi việc một cách chín chắn.”





Lý Cảnh Diệp cũng nhẹ giọng nói thêm, “Con không cần phải vội vàng đưa ra quyết định. Hãy bình tĩnh lại và suy nghĩ rõ ràng. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết, nhưng con phải chấp nhận rằng không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như ý muốn.”





Lý Lệnh Nguyệt gật đầu, ánh mắt có phần buồn bã nhưng cũng bắt đầu có chút thỏa hiệp. Nàng biết rằng sự phản đối và lo lắng của gia đình là vì sự quan tâm và yêu thương của họ. Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy một phần đau đớn khi nhìn thấy tình cảm của mình không được đáp lại như mong muốn.





Thái Hậu vỗ về vai nàng, “Con nên nghỉ ngơi một chút. Chúng ta có thể nói chuyện thêm khi con cảm thấy bình tĩnh hơn. Nhớ rằng, mẫu thân và đại ca luôn ở bên con.”





Lý Lệnh Nguyệt không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi điện. Nàng cần thời gian để tự mình suy nghĩ và chấp nhận sự thật. Trong lòng nàng, dù vẫn còn đau khổ và không hiểu, nhưng nàng biết rằng đây là thời điểm để trưởng thành và học hỏi từ những trải nghiệm của chính mình.

Lý Cảnh Diệp, khi rơi vào trạng thái tức giận, bộc lộ cảm xúc mà từ trước đến nay hắn luôn cố gắng giấu kín. Sự tức giận của hắn không chỉ đến từ sự xung đột với muội muội, mà còn từ một sự mệt mỏi tích tụ lâu dài. Hắn cảm thấy mình từ nhỏ đã phải chịu đựng sự bất công và hạn chế về quyền lợi so với Lục Lang. Giờ đây, khi đã trở thành thiên tử, hắn cảm thấy mình không được phép có những điều mình muốn, ngay cả khi đó là quyền lợi cơ bản mà hắn cho là chính đáng.





Thái Hậu nhìn con trai của mình, lòng tràn đầy đau xót và bất lực. Bà nhận ra rằng sự phẫn nộ của Lý Cảnh Diệp không chỉ là về chuyện tình cảm, mà còn về sự bất công mà hắn đã cảm nhận suốt cả cuộc đời.





"Đại Lang," Thái Hậu cố gắng nói, "Con không thể vì sự không công bằng mà khiến bản thân trở nên như thế này. Con phải nhớ rằng, dù con có là thiên tử, thì cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ. Lệ Nương là một phần của tình cảm riêng tư, nhưng việc làm của con phải phù hợp với sự công bằng và nhân nghĩa."





Lý Cảnh Diệp trầm mặc một lát, rồi nói: “Mẫu thân, trẫm không muốn chỉ là thỏa mãn nhu cầu cá nhân. Trẫm chỉ là muốn được đối xử công bằng, không phải lúc nào cũng phải nhượng bộ. Những gì trẫm muốn, không phải là những gì không thể đạt được, mà là sự tôn trọng và công nhận.”





Thái Hậu nhìn hắn, trong lòng tràn đầy cảm thông. Bà biết rằng sự khổ tâm của Lý Cảnh Diệp không phải chỉ là vì vấn đề tình cảm, mà còn vì những mâu thuẫn và sự không công bằng mà hắn phải chịu đựng. Bà cũng hiểu rằng việc này không chỉ là vấn đề giữa Lý Cảnh Diệp và muội muội, mà còn liên quan đến sự cân bằng quyền lực và sự công bằng trong gia đình hoàng gia.





“Mẫu thân hiểu tâm trạng của con,” Thái Hậu nói, giọng điệu có phần dịu lại, “Nhưng con cần phải nhớ rằng, dù con là thiên tử, thì trách nhiệm của con cũng rất nặng nề. Những quyết định của con không thể chỉ dựa vào cảm xúc cá nhân, mà phải cân nhắc đến toàn bộ quốc gia và các mối quan hệ trong gia đình.”





Lý Cảnh Diệp nhìn mẫu thân, ánh mắt của hắn dần trở nên mờ mịt. Hắn cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của bà, nhưng trong lòng vẫn không dễ dàng chấp nhận thực tế. Hắn biết rằng việc giải quyết vấn đề này không đơn giản, và mọi chuyện đều cần thời gian và sự khôn ngoan.





“Trẫm hiểu,” hắn nói, giọng nói có phần mệt mỏi, “Trẫm chỉ là… rất khó chấp nhận sự không công bằng. Trẫm sẽ cố gắng cân nhắc lại mọi thứ. Cảm ơn mẫu thân đã lắng nghe và hiểu.”





Thái Hậu vỗ về vai hắn, “Đại Lang, con đã là thiên tử, có trách nhiệm lớn lao. Con cần phải học cách dung hòa và xử lý mọi việc một cách khôn ngoan. Mẫu thân tin tưởng con có thể làm được.”





Lý Cảnh Diệp gật đầu, cảm giác có chút nhẹ nhõm hơn. Dù rằng những vấn đề trong lòng hắn chưa được giải quyết hoàn toàn, nhưng ít nhất hắn đã có thể chia sẻ phần nào với mẫu thân và nhận được sự đồng cảm từ bà.





Thái Hậu lại nói thêm, “Con hãy tạm thời nghỉ ngơi và suy nghĩ về mọi chuyện. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết vấn đề này, nhưng trước tiên, con cần phải bình tĩnh và rõ ràng hơn.”





Lý Cảnh Diệp thở dài, đứng dậy, quyết định ra ngoài để thư giãn và suy ngẫm. Hắn biết rằng sự công bằng và cân bằng là điều quan trọng, và hắn cần phải đối mặt với những thử thách này một cách chín chắn hơn.





Trong lúc đó, Thái Hậu ngồi lại một mình trong điện, suy nghĩ về những gì vừa diễn ra. Bà biết rằng việc giải quyết mâu thuẫn trong gia đình hoàng gia không phải là điều dễ dàng, nhưng bà hy vọng rằng với sự thấu hiểu và công tâm, mọi việc sẽ dần được giải quyết và hòa bình có thể được duy trì trong gia đình.

Lý Cảnh Diệp: “Mẫu thân, trẫm đã nhượng bộ. Lệ Nương đã không còn khả năng sinh con nối dõi, không cần lo lắng trẫm sẽ vì nàng mà loạn tâm trí, trở thành một hôn quân. Dù mẫu thân có đồng ý hay không, trẫm vẫn sẽ phong nàng làm Quý phi.”

Thái Hậu: (Có vẻ mệt mỏi) “Thôi, hôm nay trẫm đã gặp qua người, việc của bệ hạ, trẫm không còn quản lý được, cũng không muốn quản lý.”

Lý Cảnh Diệp: (Lặng lẽ đứng dậy, hành lễ) “Thỉnh mẫu thân nghỉ ngơi, nhi tử còn phải trở về Tuyên Chính Điện.”

Thái Hậu: (Nhắm mắt, không nói) “Không biết nàng kia có bao nhiêu chân thành với bệ hạ, nhưng lại dễ dàng uống thuốc vô sinh. Có nữ tử nào trên thế gian này không muốn vì chồng mình sinh một đứa con?”

Lý Cảnh Diệp: (Dừng bước một chút, rồi lặng lẽ rời đi)
« Chương TrướcChương Tiếp »