Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Phi Váy Hạ Thần

Chương 20: Mê chướng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Cảnh Diệp sau khi đón tiếp Lệ Chất, cho nàng ngồi xuống, ánh mắt liền chuyển qua nhìn Chung gia mẹ con. Trong phòng, không khí có vẻ trang trọng và có phần căng thẳng, mỗi người đều biết rằng thời điểm này không phải là lúc để lãng phí thời gian vào những nghi lễ không cần thiết.

Lý Cảnh Diệp là một vị hoàng đế thận trọng, và như thường lệ, ông không vội vàng quyết định mọi vấn đề mà thường cân nhắc kỹ lưỡng mọi khía cạnh trước khi ra lệnh. Điều này đặc biệt quan trọng trong bối cảnh hiện tại khi tình hình Đột Quyết đang trở nên căng thẳng và có thể dẫn đến xung đột quân sự nghiêm trọng.

Chung gia mẹ con, đặc biệt là Chung phu nhân, thường được biết đến với sự thông thái và hiểu biết sâu rộng về tình hình chính trị. Vì vậy, việc họ có mặt ở đây không phải là điều ngẫu nhiên. Họ có thể đóng vai trò quan trọng trong việc đưa ra lời khuyên hoặc cung cấp thông tin giá trị cho hoàng đế.

Bùi Tế, mặc dù là một quý tộc, nhưng có kinh nghiệm thực tế trên chiến trường và luôn được Lý Cảnh Diệp coi trọng. Sự góp mặt của Bùi Tế bên cạnh hoàng đế trong cuộc họp này chứng tỏ rằng Lý Cảnh Diệp đang tìm kiếm sự cân nhắc và ý kiến từ những người có kinh nghiệm thực tiễn.

Lý Cảnh Diệp chậm rãi tiến tới gần Chung gia mẹ con, trao đổi một vài câu nói với họ, thể hiện sự tôn trọng và lắng nghe ý kiến của họ. Trong khi đó, các quan chức và tướng lĩnh khác trong phòng cũng không ngừng quan sát, mỗi người đều chờ đợi để xem động thái tiếp theo của hoàng đế sẽ là gì.

Tình hình lúc này đang ở trạng thái cân nhắc và chờ đợi, vì quyết định của Lý Cảnh Diệp có thể ảnh hưởng lớn đến tình hình chính trị và quân sự của toàn quốc.

Lý Cảnh Diệp nghe Diệu Vân lên tiếng, đôi mắt sáng lên, biểu hiện cảm giác hài lòng và chút ngạc nhiên. Ông đã nghe nhiều lời khen ngợi từ các quan viên và tướng lĩnh về sự ưu ái của mình dành cho Lệ Chất, nhưng lần này, từ một người ngoài cuộc như Diệu Vân, điều đó lại khiến ông cảm thấy đặc biệt quan trọng.

Lý Cảnh Diệp nhìn về phía Lệ Chất, ánh mắt đầy ý hỏi, như thể đang mong chờ một câu trả lời từ nàng. Lệ Chất, với sự thận trọng và nghiêm túc vốn có, mở miệng nói: “Bệ hạ, lời Diệu Vân rất đúng. Dù bệ hạ đãi tôi và gia đình tôi rất tốt, nhưng tôi chỉ là một phần trong số rất nhiều người mà bệ hạ quan tâm. Chúng tôi thật sự cảm kích.”

Diệu Vân lén liếc nhìn Lý Cảnh Diệp, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Dù không thể hiện ra quá rõ ràng, nàng cũng cảm nhận được sự chân thành và quý phái trong cách cư xử của bệ hạ. Điều này khiến nàng càng thêm kính trọng hoàng đế, một phần vì sự khéo léo và độ lượng mà ông thể hiện.

Lý Cảnh Diệp mỉm cười nhẹ nhàng, rồi quay sang Diệu Vân, hỏi: “Vậy, Diệu Vân, ngươi có điều gì muốn thảo luận hay hỏi han không? Hoặc có chuyện gì khiến ngươi lo lắng không?”

Diệu Vân chớp chớp mắt, bối rối một chút nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng chưa chuẩn bị cho câu hỏi này, nhưng nhìn thấy sự quan tâm của Lý Cảnh Diệp, nàng cảm thấy đây là cơ hội để thể hiện sự tôn trọng và tình cảm đối với hoàng đế.

Nàng hít một hơi sâu, rồi đáp: “Bệ hạ, chúng tôi nghe nói về tình hình Đột Quyết gần đây. Mặc dù chúng tôi không am hiểu về chiến sự, nhưng chúng tôi rất lo lắng về tình hình hiện tại. Không biết bệ hạ có kế hoạch gì để đối phó với tình hình này hay không?”

Lý Cảnh Diệp gật đầu, đánh giá cao sự quan tâm và khiêm nhường của nàng. “Tình hình Đột Quyết hiện tại đúng là đang gây lo ngại. Trẫm đang xem xét mọi lựa chọn để đảm bảo an ninh cho biên giới. Đôi khi, giải quyết vấn đề không chỉ là chiến tranh, mà còn là tìm kiếm các giải pháp hòa bình hợp lý.”

Ông dừng một chút, rồi tiếp tục: “Ngươi không cần lo lắng quá nhiều. Trẫm có các tướng lĩnh tài giỏi và bộ tham mưu cẩn trọng. Chúng ta sẽ làm mọi điều cần thiết để bảo vệ quốc gia.”

Lời của Lý Cảnh Diệp mang đến cho Diệu Vân một cảm giác yên tâm hơn. Dù nàng không phải là người trong triều đình, nhưng sự chân thành và rõ ràng trong lời nói của bệ hạ giúp nàng cảm thấy phần nào yên tâm hơn về tình hình hiện tại.

Cuộc trò chuyện giữa các bên tiếp tục diễn ra trong không khí lịch thiệp nhưng cũng đầy sự quan tâm lẫn nhau. Lý Cảnh Diệp, với phong thái của một vị hoàng đế thông thái, đã tạo ra một không gian giao tiếp thân mật và chân thành, làm dịu đi mọi lo lắng và bối rối mà mọi người có thể đang cảm thấy.

Lý Cảnh Diệp, sau khi nghe Lệ Chất đáp lại, có vẻ ngạc nhiên trước thái độ và lời nói của nàng. Ông nhìn nàng với sự tôn trọng sâu sắc hơn. Lời của Lệ Chất, tuyêm truyền sự khiêm tốn và lòng trung thành, phản ánh rõ nét sự chân thành và phẩm hạnh của nàng.

Diệu Vân và Dương thị, thấy tình thế đã thay đổi, cảm giác bối rối và lo lắng trong lòng. Dương thị, đặc biệt, vẫn không ngừng cảm thấy căng thẳng về những động thái của mình và của con gái. Bà lo lắng về việc cách ứng xử của mình có thể khiến tình hình thêm phức tạp. Còn Diệu Vân, cảm thấy mình đã nói quá lời và không biết phải làm sao để cải thiện ấn tượng của mình với hoàng đế.

Khi Dương thị và Diệu Vân đứng dậy bái biệt, Lý Cảnh Diệp nhẹ nhàng gật đầu, thể hiện sự tôn trọng và đồng cảm. Ông quay lại với Lệ Chất, cảm nhận được lòng chân thành trong lời nói của nàng và sự kiên nhẫn đáng quý.

“Lệ Nương,” Lý Cảnh Diệp nói, “ngươi thật sự biết cách làm cho người ta cảm động. Trẫm đã nghe nhiều về gia đình ngươi, và trẫm cũng hiểu sự khiêm tốn và lòng trung thành của ngươi. Không cần lo lắng về điều gì cả. Ngươi là Quý phi, mọi điều ngươi làm đều là vì lợi ích của quốc gia và gia đình, điều đó hoàn toàn được tôn trọng.”

Lệ Chất mỉm cười cảm ơn. Nàng không phải là người có tham vọng hay mong mỏi được nâng cao danh tiếng gia đình. Sự khiêm tốn và tận tâm của nàng đã giúp xoa dịu bầu không khí căng thẳng và chứng minh cho Lý Cảnh Diệp thấy rằng nàng là một người đáng để ông tin tưởng và quý trọng.

Lý Cảnh Diệp tiếp tục trò chuyện với nàng về các vấn đề khác trong cung điện, không còn cảm giác căng thẳng hay nghi ngờ. Ông trân trọng những gì Lệ Chất đã thể hiện và biết rằng sự khiêm tốn và lòng trung thành của nàng không chỉ là sự phản ánh của chính nàng mà còn của toàn bộ gia đình nàng.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không khí hòa nhã, và Lý Cảnh Diệp vẫn giữ một sự quan tâm chân thành đối với Lệ Chất. Các quan khách khác đã rời khỏi, để lại không gian yên bình hơn trong cung điện.

Lý Cảnh Diệp nhẹ nhàng xoa má Lệ Chất, giọng nói ấm áp và đầy tôn trọng. “Việc này ngươi không cần lo lắng. Trước đây, các con cháu của các gia đình quý tộc trong Trường An thường có thể dễ dàng được thăng chức vào các vị trí trong Vũ Lâm Vệ. Nhưng hiện tại, với Tử Hối ở đây, mọi chuyện đã thay đổi. Tử Hối rất nghiêm khắc; bất kể là con cháu của gia đình nào, tất cả đều phải trải qua một tháng khảo sát và thử thách. Chỉ những ai đáp ứng đầy đủ yêu cầu mới có thể chính thức nhận chức.”

Ông quay sang Bùi Tế, ánh mắt thể hiện sự tin tưởng và khích lệ. “Ngươi có thể thử cơ hội này, không chỉ để thấy mình có thể làm được gì, mà còn để thể hiện khả năng và sự quyết tâm của mình. Nếu ngươi làm tốt, trẫm tin rằng Tử Hối sẽ công nhận ngươi.”

Bùi Tế cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Lý Cảnh Diệp, đồng thời cũng hiểu rõ mức độ nghiêm khắc và sự công bằng của Tử Hối. Hắn đứng yên, ánh mắt sáng lên với sự quyết tâm và cảm kích.

Lệ Chất, từ lúc mới gặp Lý Cảnh Diệp, đã thấy sự khắc khe và tinh tế của ông, và giờ đây nàng càng thêm cảm nhận rõ điều đó. Nàng không thể không ngưỡng mộ cách mà hoàng đế quản lý mọi thứ với sự công bằng và chính xác, ngay cả khi đối mặt với các vấn đề phức tạp.

Khi Lý Cảnh Diệp quay lại nhìn Lệ Chất, nàng cảm thấy sự ấm áp và sự quan tâm chân thành từ ông. “Lệ Nương, trẫm rất quý trọng sự khiêm tốn và tận tâm của ngươi. Ngươi không cần phải lo lắng về việc người nhà của mình sẽ gây phiền toái hay ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi. Trẫm sẽ luôn nhớ rằng ngươi là một phần quan trọng của triều đình và sẽ làm mọi điều cần thiết để bảo vệ lợi ích của ngươi và gia đình ngươi.”

Lệ Chất mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Nàng không mong muốn có gì hơn ngoài việc làm tốt vai trò của mình trong cung và duy trì sự hòa hợp trong gia đình.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lý Cảnh Diệp và Lệ Chất tiếp tục trao đổi một số vấn đề khác, trong khi Bùi Tế đứng lặng lẽ, cảm thấy tâm trạng của mình đã được nâng cao và có thêm động lực để chứng minh bản thân mình. Các cung nhân và quan khách dần dần rời đi, để lại không khí yên tĩnh trong cung điện.

Sự đối xử chân thành và sự quan tâm của Lý Cảnh Diệp không chỉ làm cho Lệ Chất cảm thấy an lòng mà còn khiến Bùi Tế và những người xung quanh cảm nhận được sự chính trực và sự công bằng trong quản lý của hoàng đế.

Những ngày gần đây, sự chuyển biến trong triều đình và những động thái của Lý Cảnh Diệp đã khiến không khí trong cung và cả Trường An trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Lệ Chất, sau khi thấy Bùi Tế và một số triều thần đang đi qua, quyết định dừng lại và gọi hắn, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Bùi Tế, đang trong lúc bận rộn với công vụ, dừng lại khi nghe tiếng gọi của Lệ Chất. Hắn quay lại, biểu hiện nghiêm túc nhưng không mất đi vẻ lễ độ và kính trọng. Nơi đông đúc người qua lại, hành động này của Lệ Chất không khỏi khiến nhiều người phải dừng lại để quan sát.

“Quý phi,” Bùi Tế cúi đầu chào, “Có việc gì ạ?”

Lệ Chất mỉm cười, ánh mắt đầy thiện ý và sự quan tâm. “Bùi tướng quân, thỉnh cho phép th·iếp hỏi một câu. Nghe nói tân mộ sĩ tốt đã cùng với quân đội được giao luyện tập, vậy tình hình tập luyện hiện tại ra sao? Có cần th·iếp hỗ trợ hay can thiệp gì không?”

Bùi Tế ngạc nhiên trước sự quan tâm của nàng nhưng cũng tỏ ra cảm kích. “Thưa Quý phi, hiện tại mọi việc đều đang tiến hành thuận lợi. Những tân binh đã bắt đầu làm quen với quy trình và chiến thuật. Sự hỗ trợ của Quý phi về mặt tinh thần là vô cùng quý giá. Tuy nhiên, hiện tại chúng ta không gặp khó khăn gì lớn, mọi thứ đều đang theo kế hoạch.”

Lệ Chất gật đầu, ánh mắt sáng lên với sự hài lòng. “Vậy là tốt rồi. Nếu có bất kỳ điều gì cần đến sự trợ giúp của th·iếp, xin hãy cứ lên tiếng. Th·iếp sẽ cố gắng hỗ trợ trong khả năng của mình.”

Bùi Tế cảm ơn và chào tạm biệt nàng trước khi tiếp tục công vụ của mình. Các triều thần xung quanh thấy Lệ Chất thể hiện sự quan tâm chân thành và sự hiểu biết về công việc của Bùi Tế đều cảm thấy bất ngờ và kính trọng.

Lệ Chất, sau khi Bùi Tế và các triều thần rời đi, tiếp tục bước về phía Thừa Hoan Điện. Sự tương tác này không chỉ giúp nàng thể hiện sự quan tâm đến công việc triều chính mà còn tăng cường sự ủng hộ và lòng tin của các quan chức đối với nàng.

Tại triều đình, sự kiện này đã gây ra những bàn tán và suy đoán về cách mà các vấn đề và sự quan tâm của hoàng gia được xử lý. Một số người cảm thấy rằng Lệ Chất đang thể hiện vai trò của mình một cách khéo léo và hiểu biết, trong khi những người khác không thể không cảm thấy rằng nàng đang cố gắng để khẳng định mình trong môi trường chính trị phức tạp.

Những hành động và quyết định của nàng sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của mọi người về nàng trong tương lai, đồng thời cũng phản ánh sự quan tâm và lòng tận tụy của nàng đối với triều đình và quốc gia.

Khi Bùi Tế nghe Lệ Chất đề cập đến việc nhảy điệu nhảy, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vẻ kinh ngạc và bối rối hiện rõ trên mặt. Lời mời này của Lệ Chất không chỉ khiến hắn cảm thấy bất ngờ mà còn khiến hắn cảm thấy bị kí©h thí©ɧ mạnh mẽ.

Lệ Chất thấy vậy, ánh mắt nàng lấp lánh vẻ tinh nghịch và thiện ý, nhưng Bùi Tế rõ ràng đang bị cảm xúc hỗn loạn và sự bối rối chi phối. Sự kìm nén của hắn trước công chúng, sự nghiêm khắc và tác phong quân đội của hắn dường như đang tan chảy dưới ánh mắt kiên định và nhã nhặn của nàng.

“Bùi tướng quân, đừng vội từ chối như vậy. Th·iếp không phải nói đùa đâu,” nàng nói với một nụ cười nhẹ nhàng, “Th·iếp thật sự cảm kích sự quan tâm của ngài đối với gia huynh. Nếu có cơ hội, th·iếp rất vui được mời ngài tham gia một điệu nhảy.”

Lời của nàng, dù có phần mang ý đùa, nhưng lại khiến Bùi Tế cảm thấy căng thẳng và lúng túng. Hắn quay đi, tránh ánh mắt nàng và không biết nên phản ứng thế nào. Hắn tự cảm thấy mình như bị lạc vào một tình thế mà không thể thoát ra được.

Trong lúc mọi người quan sát, Bùi Tế chậm rãi cúi đầu, có chút không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cảm giác bối rối và xấu hổ vẫn không thể gạt bỏ được.

"Quý phi, thần không dám nhận," Bùi Tế nói một cách cứng nhắc, cố gắng giữ giọng điệu của mình không bị lạc đi. “Tần xin cáo từ.”

Nói xong, hắn vội vã rời đi, để lại sau lưng một không khí ngạc nhiên và xôn xao. Lệ Chất đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút thỏa mãn với phản ứng của Bùi Tế. Nàng không có ý định làm hắn cảm thấy khó xử, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng nàng cảm thấy một chút vui vẻ với sự bối rối mà mình đã gây ra.

Khi Bùi Tế rời đi, không khí xung quanh trở nên nhẹ nhõm hơn. Các triều thần xung quanh bắt đầu xì xầm, bàn tán về những gì vừa diễn ra. Lệ Chất tiếp tục bước về phía Thừa Hoan Điện, trong lòng cảm thấy vừa thú vị vừa hài lòng với sự giao tiếp không chính thức này. Hành động của nàng có thể khiến mọi người cảm nhận được sự khác biệt của nàng trong triều đình, vừa duyên dáng vừa mạnh mẽ.
« Chương TrướcChương Tiếp »