Chương 3.2

Khi nàng quay vào trong phòng, thấy Lý Cảnh Huy đứng dựa vào khung cửa, ánh nến trong phòng khiến các đường nét của hắn trở nên rõ ràng hơn dưới ánh trăng. Hắn đang nhìn nàng, với ánh mắt chứa đầy nỗi buồn và chua xót.

Hai người đứng đối diện nhau, không nói gì. Không khí giữa họ nặng nề và đầy sự chờ đợi.

Lý Cảnh Huy buông tay khỏi khung cửa, tiến gần thêm hai bước. Trong không gian yên tĩnh, hình bóng của hắn dần dần hiện lên rõ ràng hơn.

Lệ Chất không thể không lặng lẽ thở dài, rồi từ từ quay người lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Trong lòng nàng biết, lúc này không thể để cảm xúc chi phối, mà phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

Lệ Chất hơi cúi đầu, cố gắng tránh ánh mắt của Lý Cảnh Huy đang chứa đầy sự tối tăm và bất an, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Đã vào đêm, điện hạ không nên ở lại đây. Xin hãy mau trở về.”

Lý Cảnh Huy thấy nàng không nhìn thẳng vào mình, cảm thấy nỗi đau và tức giận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Hắn nắm chặt tay, âm thầm giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không giấu nổi sự bức xúc: “Lệ Nương, ngươi… không có gì muốn nói với ta sao?”

Lệ Chất nhíu mày, ánh mắt chợt lướt qua hắn rồi lại quay đi. Nàng đáp, giọng có phần cứng rắn: “Điện hạ đã muốn nói, thì hãy vào trong phòng trước đi. Nơi này không tiện trò chuyện lâu, có thể có người khác nghe thấy.”

Nàng biết, trong cung thường có tai mắt của người khác, một chút sơ suất có thể khiến người ngoài nghi ngờ nàng và Lý Cảnh Huy có mối quan hệ không trong sáng. Dù nàng và hắn đã có danh phận vợ chồng từ trước, nàng hiểu rõ thiên tử sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này.

Sau một lúc nữa, Bùi Tế đã đến. Lệ Chất vội vàng ổn định Lý Cảnh Huy trước khi Bùi Tế xuất hiện.

Lúc trước, khi nàng còn hy vọng vào mối quan hệ với Lý Cảnh Huy, nàng từng thật lòng mong đợi cuộc hôn nhân của họ. Sau khi vào cung, nàng đã cảm kích và áy náy với hắn, nhưng khi nhận ra mối quan hệ giữa họ không thể cứu vãn, nàng không thể không từ chối hắn, dù điều đó khiến hắn phẫn nộ và biến đổi từ một con cháu hoàng thất thành một người đầy dã tâm và thù hận.

Gặp lại nhau trong quân đội, nàng thấy rõ Lý Cảnh Huy không còn chút nào thương tiếc cho người vợ xưa, mà chỉ coi nàng như công cụ để trả thù.

Giờ đây, nàng cần phải dựa vào sự bảo vệ của hoàng đế. Nàng không thể để Lý Cảnh Huy tiếp tục nuôi dưỡng thù hận đối với nàng. Nếu hắn biết nàng chỉ là bất đắc dĩ phải từ chối, có lẽ trong tương lai, dù nàng vẫn nằm trong sự kiểm soát của hắn, hắn có thể đối xử với nàng bằng sự thương hại và từ bi hơn.

Lý Cảnh Huy nhìn nàng, cảm nhận được sự kiên quyết và mệt mỏi trong ánh mắt của nàng. Hắn biết nàng đã quyết định, và hiện giờ, hắn không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.

Hắn cuối cùng gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút đau đớn. Hắn quay lưng, bước ra ngoài, để lại Lệ Chất đứng một mình trong căn phòng tối tăm, tâm trạng nặng nề và khó nói.

Lệ Chất thở dài, lặng lẽ đợi Bùi Tế đến. Nàng biết, để tránh thảm kịch tiếp theo, nàng phải cẩn thận từng bước.

Lệ Chất cảm thấy mình như bị vướng vào một cơn sóng dữ, không biết phải làm thế nào để đối phó với tình huống này. Khi Lý Cảnh Huy đột ngột ôm lấy nàng, nàng cảm nhận rõ ràng sức mạnh và quyết tâm trong hành động của hắn. Trong phút chốc, nàng chỉ có thể để mình bị cuốn theo, không có cách nào phản kháng.

“Lệ Nương, ngươi theo ta đi!” Lý Cảnh Huy thì thầm, giọng nói mang theo sự cầu khẩn và quyết đoán.

Bùi Tế không nói gì thêm, sắc mặt đã chuyển từ trầm tĩnh thành nghiêm nghị. Những lời của Xuân Nguyệt đã cho thấy tình hình nghiêm trọng, và hắn không thể chậm trễ thêm nữa.

“Xuân Nguyệt, ngươi mau dẫn đường.” Bùi Tế ra lệnh, giọng nói ngắn gọn nhưng đầy uy nghiêm.

Xuân Nguyệt gật đầu, vội vàng dẫn Bùi Tế và thị vệ theo hướng Vọng Tiên quan. Bùi Tế cảm thấy một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Hắn biết rằng việc này không thể chỉ dừng lại ở việc cứu một người, mà còn có thể làm thay đổi cục diện lớn hơn trong triều đình.

Trên đường đi, Bùi Tế chỉ kịp nghĩ đến một kế hoạch hành động. Duệ Vương không chỉ là một mối đe dọa đối với Lệ Chất mà còn là một nhân vật quan trọng trong triều. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bảo vệ Lệ Chất và ngăn chặn bất kỳ sự việc nào có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Khi đến gần Vọng Tiên quan, Bùi Tế ra lệnh cho thị vệ của mình giữ yên lặng và chuẩn bị sẵn sàng. Hắn ra hiệu cho Xuân Nguyệt chỉ đường, rồi khẽ đẩy cửa phòng ra. Bên trong, tình hình trở nên rõ ràng hơn dưới ánh sáng của đèn l*иg.

Duệ Vương Lý Cảnh Huy đang đứng ở giữa phòng, ánh mắt dữ dội, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế cơn giận dữ. Lệ Chất đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút hoảng loạn.

Bùi Tế bước vào phòng, ánh mắt sắc bén quét qua tình hình. Hắn ngay lập tức cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí và sự cần thiết phải hành động ngay lập tức.

“Duệ Vương,” Bùi Tế nói với giọng điệu nghiêm nghị nhưng lịch sự, “Ngài đây có việc gì cần phải làm rõ không? Lệ Nương không nên bị làm phiền trong tình trạng này.”

Lý Cảnh Huy quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bùi Tế. Hắn dường như bị sự xuất hiện của Bùi Tế làm chệch hướng cơn giận, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ cứng rắn.

“Bùi Tướng quân, ngươi tới thật đúng lúc.” Lý Cảnh Huy nói, âm điệu vẫn mang theo chút bất mãn, “Ta chỉ muốn gặp Lệ Nương để thảo luận một số vấn đề cá nhân. Nếu có gì sai trái, ta sẽ rút lui.”

Bùi Tế nhìn Lý Cảnh Huy, thầm đánh giá tình hình. Hắn biết rằng tình huống này có thể dễ dàng biến thành một cuộc xung đột nghiêm trọng nếu không được xử lý đúng cách. Lý Cảnh Huy là một nhân vật quan trọng, và Bùi Tế cần phải cân nhắc từng bước đi của mình.

“Duệ Vương,” Bùi Tế nói, giọng điệu không chút nhượng bộ, “Ngài nên hiểu rõ rằng việc này không thể đơn giản như vậy. Chúng tôi cần phải đảm bảo rằng tất cả mọi việc đều được giải quyết trong khuôn khổ quy định và không gây ra thêm vấn đề nào.”

Lý Cảnh Huy hít một hơi sâu, rồi cuối cùng gật đầu, ánh mắt vẫn còn đầy sự bất mãn. “Được rồi, ta sẽ rời đi.”

Hắn quay người, bước ra khỏi phòng, để lại không khí căng thẳng trong phòng. Bùi Tế đứng yên một chút, chờ đợi cho đến khi Lý Cảnh Huy hoàn toàn rời khỏi, rồi quay sang nhìn Lệ Chất.

“Lệ Nương, ngài có bị tổn thương gì không?” Bùi Tế hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và quan tâm.

Lệ Chất lắc đầu, ánh mắt tỏ ra hơi mệt mỏi nhưng vẫn giữ vững. “Cảm ơn ngài, Bùi Tướng quân. Tôi không sao. Chỉ là Duệ Vương có vẻ không thể chấp nhận được sự thay đổi này.”

Bùi Tế gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lệ Chất không bị tổn thương. Hắn biết rằng đây mới chỉ là một phần của vấn đề lớn hơn. Hắn cần phải tiếp tục làm việc để đảm bảo rằng mọi thứ được giải quyết ổn thỏa.

“Ngài cần phải nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở đây và bảo đảm rằng mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.” Bùi Tế nói, rồi quay sang chỉ đạo thị vệ chuẩn bị để đưa Lệ Chất đến một nơi an toàn hơn.

Trong lúc đó, Bùi Tế cũng không quên gửi lời thông báo cho các cấp trên của mình về tình hình hiện tại, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Tình hình trong cung luôn luôn thay đổi và Bùi Tế cần phải sẵn sàng cho mọi tình huống.