Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Phi Váy Hạ Thần

Chương 5.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lệ Chất có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Dương, khiến nàng càng thêm căng thẳng. Dù bề ngoài nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng cảm thấy một sự căng thẳng không thể chịu nổi. Nàng chỉ muốn Thiên Dương rời khỏi càng nhanh càng tốt, để có thể thoát khỏi sự xâm nhập của người ngoài vào không gian riêng tư này.

Mặc dù nàng cảm thấy bị đẩy đến tình thế khó khăn, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, Thiên Dương cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng nữa. Nàng nhanh chóng rời khỏi màn giường, đưa ra một lời xin lỗi.

“Nương tử thứ tội, là nô tỳ đường đột,” Thiên Dương nói với giọng điệu nghiêm túc, rồi lùi lại một bước, ra hiệu cho các nội thị rời khỏi phòng.

Lệ Chất hít một hơi sâu, cảm giác căng thẳng trong lòng từ từ thả lỏng. Khi Thiên Dương và các nội thị cuối cùng rời khỏi phòng, nàng nhẹ nhàng dựa vào thành giường, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

Bùi Tế, từ chỗ ẩn nấp chật hẹp, cũng từ từ nhích ra. Hắn nhìn Lệ Chất với ánh mắt đầy lo lắng và một chút cảm thông. Dù sự căng thẳng đã được giải quyết, nhưng tình hình vẫn chưa hoàn toàn ổn định.

“Họ đã đi rồi,” hắn nhẹ nhàng nói, “Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Còn nhiều điều chưa được giải quyết.”

Lệ Chất gật đầu, cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng. Nàng nhìn về phía Bùi Tế, có phần cảm ơn và đồng cảm với sự hỗ trợ của hắn. Cả hai đều biết rằng tình hình này chỉ là tạm thời ổn định và còn nhiều vấn đề cần phải đối mặt.

Lệ Chất thở phào một hơi, rồi từ từ ngồi dậy, sắp xếp lại quần áo của mình, và điều chỉnh lại tình hình trong phòng. Dù có thể tạm thời tránh được nguy cơ, nhưng nàng biết rằng đây chỉ là một phần của một cuộc chiến lớn hơn mà nàng phải đối mặt.

Bùi Tế cũng không đứng yên. Hắn nhìn quanh phòng, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không có gì bị bỏ sót, và chuẩn bị cho những bước tiếp theo mà cả hai cần phải đối mặt.

Lệ Chất ngồi trên giường, cảm thấy như thể cả thế giới đã bị kéo vào sự im lặng và tĩnh lặng. Hơi thở của nàng dường như vẫn còn đứt quãng, tim đập nhanh không ngừng. Mặc dù bên ngoài đã không còn tiếng bước chân hay sự náo động của nội thị, nàng vẫn không thể ngay lập tức bình tĩnh lại.

Khi Bùi Tế bước ra từ chỗ ẩn nấp, ánh sáng của ngọn nến nhẹ nhàng chiếu lên cơ thể hắn, làm nổi bật những nét căng thẳng và mệt mỏi trên gương mặt. Hắn nhẹ nhàng thở ra, rồi nhanh chóng hành động để giải quyết tình hình.

Nhìn thấy dây lưng của nàng cùng với đai ngọc của hắn quấn vào nhau, Bùi Tế không khỏi dừng lại một chút. Sự tình huống này không chỉ là không tiện mà còn khiến hắn cảm thấy khó xử. Hắn biết rằng mọi cử chỉ và hành động của mình đều phải cẩn trọng, vì dù sao đây cũng là một tình thế nhạy cảm.

Hắn cúi người xuống, bắt đầu từ từ tháo gỡ dây lưng ra khỏi vạt áo của Lệ Chất. Mỗi một động tác của hắn đều được thực hiện với sự cẩn trọng cao nhất, tránh để làm nàng cảm thấy thêm khó xử. Mặc dù bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đang trải qua sự căng thẳng không thể diễn tả.

Lệ Chất nhìn hắn, cảm nhận được sự dịu dàng và tận tâm trong từng cử chỉ của hắn. Nàng thấy mồ hôi trên thái dương của hắn, sự mệt mỏi trong ánh mắt, và điều đó làm nàng cảm thấy một chút đồng cảm.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể không cảm thấy sự gần gũi giữa họ ngày càng tăng. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm nhận được sự căng thẳng và sự lo lắng của cả hai người, cả về tình hình hiện tại và về mối quan hệ của họ.

“Cảm ơn tướng quân,” nàng nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và ổn định.

Bùi Tế không ngẩng đầu lên, tiếp tục tập trung vào việc gỡ dây lưng, nhưng ánh mắt của hắn dường như đang lắng nghe từng từ của nàng. Hắn biết rằng đây không chỉ là một tình huống mà là một phần của mối quan hệ giữa họ, và hắn muốn đảm bảo rằng mọi thứ đều được xử lý đúng cách.

Khi cuối cùng dây lưng được tháo ra, Bùi Tế nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Lệ Chất với ánh mắt đầy lo lắng và một chút cảm thông. “Nương tử, xin hãy để cho tôi giúp nàng sắp xếp lại quần áo,” hắn nói, giọng điệu vẫn giữ sự tôn trọng và quan tâm.

Lệ Chất gật đầu, cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Nàng đứng dậy, điều chỉnh lại váy áo của mình và cảm thấy rằng ít nhất sự căng thẳng trong lòng nàng đã giảm bớt. Dù tình huống hiện tại vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng ít nhất, nàng cảm thấy có một sự đồng cảm và hỗ trợ từ Bùi Tế.

Cả hai người im lặng trong giây lát, cảm nhận sự thay đổi trong bầu không khí. Bùi Tế từ từ quay lại phía nàng, ánh mắt của hắn đầy sự quan tâm và nghiêm túc. “Chúng ta cần phải suy nghĩ về những bước tiếp theo,” hắn nói, “Đây không phải là kết thúc của vấn đề.”

Lệ Chất gật đầu đồng ý. “Chúng ta cần phải cẩn thận,” nàng nói, “Mọi thứ đều còn chưa kết thúc, và chúng ta cần phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.”

Bùi Tế đồng tình, ánh mắt của hắn rời khỏi nàng để tập trung vào tình hình xung quanh. Cả hai người biết rằng, dù tình thế hiện tại đã tạm thời ổn định, nhưng vẫn còn nhiều thử thách và vấn đề cần phải đối mặt.

Lệ Chất ngồi trên giường, cảm thấy có chút xáo trộn khi Bùi Tế vội vã rời khỏi. Hơi thở của nàng vẫn chưa hoàn toàn ổn định, và cảm giác lạ lùng khi chạm vào tay hắn vẫn làm nàng cảm thấy nhột nhạt. Mặc dù sự việc đã qua, nhưng tâm trạng nàng vẫn còn hơi căng thẳng.

Khi Bùi Tế đứng dậy, sự im lặng trong phòng càng làm rõ cảm giác xáo trộn và căng thẳng của cả hai. Hắn nhanh chóng cởi bỏ hệ mang quấn quanh váy áo của nàng, hành động dứt khoát nhưng có phần lúng túng. Mặc dù Bùi Tế cố gắng giữ sự chuyên nghiệp, ánh mắt của hắn vẫn không thể che giấu sự lo lắng và sự nhạy cảm trong tình huống hiện tại.

Lệ Chất cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi Bùi Tế quay người đi và không nhìn vào nàng nữa. Nàng chậm rãi điều chỉnh lại váy áo, cố gắng làm cho mình trông gọn gàng và bình tĩnh hơn. Hành động của nàng có phần chậm rãi và nhẹ nhàng, không muốn tạo thêm sự căng thẳng cho tình huống đã căng thẳng.

Khi nàng đứng dậy và kéo lại thiến sa, nàng có thể thấy Bùi Tế đang kiểm tra Lý Cảnh Huy với sự chú ý đầy trách nhiệm. Hắn hành động rất chuyên nghiệp, đôi tay và ánh mắt của hắn đều thể hiện sự quan tâm và kỹ lưỡng trong việc đảm bảo rằng Lý Cảnh Huy vẫn ổn.

Lệ Chất từ từ tiến lại gần, ánh mắt của nàng không khỏi hướng về phía Bùi Tế. Nàng cảm thấy một sự pha trộn giữa cảm kích và lo lắng khi thấy hắn làm việc với sự chăm sóc và tận tâm như vậy.

"Đa tạ Bùi tướng quân," nàng nhẹ nhàng nói, giọng điệu thể hiện sự cảm kích chân thành.

Bùi Tế nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt vẫn giữ sự nghiêm túc nhưng cũng có một chút dịu dàng. "Nương tử không cần phải cảm ơn," hắn trả lời, "Đây là trách nhiệm của tôi. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra."

Lệ Chất gật đầu, cảm thấy sự đồng cảm và hỗ trợ từ hắn. Nàng không muốn làm căng thẳng tình hình, vì vậy nàng cố gắng làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. "Chúng ta cần phải lên kế hoạch cho bước tiếp theo," nàng nói, "Mặc dù mọi chuyện đã tạm ổn, nhưng chúng ta không thể lơ là."

Bùi Tế đồng ý, ánh mắt của hắn trở nên quyết đoán. "Đúng vậy. Chúng ta cần phải đảm bảo rằng mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo. Tôi sẽ lo liệu mọi thứ còn lại."

Lệ Chất cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Mặc dù tình hình hiện tại không hoàn toàn lý tưởng, nhưng ít nhất, nàng cảm thấy rằng có sự hỗ trợ và đồng cảm từ Bùi Tế. Nàng biết rằng cả hai đều đang phải đối mặt với những thử thách lớn, nhưng sự hợp tác và tinh thần đồng đội có thể giúp họ vượt qua mọi khó khăn.

Khi Bùi Tế tiếp tục kiểm tra Lý Cảnh Huy, Lệ Chất ngồi xuống bên cạnh, giúp hắn sắp xếp lại mọi thứ. Dù tình hình vẫn còn nhiều bất ổn, nhưng nàng cảm thấy rằng sự hợp tác và sự chăm sóc từ cả hai bên có thể giúp họ vượt qua mọi thử thách sắp tới.

Bùi Tế cõng Lý Cảnh Huy rời đi, hành động dứt khoát và mạnh mẽ, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn gặp khó khăn khi mang vác người đàn ông lớn tuổi này. Sự cẩn thận và chuyên nghiệp của hắn được thể hiện rõ ràng qua từng động tác, làm cho Lệ Chất không khỏi cảm thấy vừa lo lắng vừa cảm kích.

Lệ Chất đứng bên giường, ánh mắt dõi theo hình bóng của Bùi Tế dần khuất sau cánh cửa. Khi hắn rời khỏi, nàng cảm thấy một cảm giác trống rỗng, cùng lúc đó, một sự lo lắng nhỏ bé và bất an bắt đầu dâng lên trong lòng. Nàng biết rằng dù Bùi Tế có vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc, hắn vẫn là người có trách nhiệm và quan tâm, điều đó khiến nàng cảm thấy an lòng phần nào.

Khi Xuân Nguyệt trở lại, nàng nhẹ nhàng thông báo rằng mọi người đã về phòng và viện môn đã được đóng lại. Lời nói của Xuân Nguyệt giống như một sự bảo đảm, giúp giảm bớt phần nào căng thẳng trong lòng Lệ Chất.

Lệ Chất thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt nàng vẫn còn chút lo lắng nhưng đã ổn định hơn. Nàng cảm thấy mình cần phải nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Sự việc đêm nay không chỉ khiến nàng căng thẳng mà còn khiến nàng cảm thấy cần phải làm rõ vị trí và vai trò của mình trong tình hình hiện tại.

“Cảm ơn Xuân Nguyệt,” nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chân thành. “Cảm ơn vì đã giúp đỡ.”

Xuân Nguyệt chỉ cười nhẹ, ánh mắt đầy sự an ủi. “Nương tử không cần khách sáo. Chúng ta đều ở đây để giúp đỡ nhau.”

Lệ Chất gật đầu, cảm thấy một chút yên tâm. Dù tình hình vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng sự hỗ trợ từ Xuân Nguyệt và Bùi Tế đã giúp nàng cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc trong tình cảnh này.

Nàng quay lại nhìn Lý Cảnh Huy, người vẫn còn nằm bất tỉnh trên giường. Trong lòng nàng có một chút lo lắng về tình trạng của ông, nhưng hiện tại, nàng biết rằng việc làm của Bùi Tế là cần thiết và đúng đắn.

Cô nàng cảm thấy mệt mỏi và cần phải nghỉ ngơi. “Xuân Nguyệt, giúp ta một chút để sắp xếp lại phòng và chuẩn bị cho một đêm yên tĩnh,” nàng nhẹ nhàng nói.

Xuân Nguyệt gật đầu, và cả hai cùng nhau sắp xếp lại phòng, làm cho nó trở nên gọn gàng và thoải mái hơn. Khi mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, Lệ Chất cảm thấy một chút an tâm. Nàng biết rằng mặc dù tình hình hiện tại không dễ dàng, nhưng với sự hỗ trợ và sự quan tâm từ những người xung quanh, nàng có thể vượt qua mọi thử thách.
« Chương TrướcChương Tiếp »