Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Phi Váy Hạ Thần

Chương 6.1: Tay Dược

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Cảnh Diệp ngồi yên trên ghế, tay chống cằm, vẻ mặt trầm tư. Hắn biết rằng sự việc đêm qua không thể chỉ đơn giản như vậy. Mặc dù Bùi Tế đã đưa Lý Cảnh Huy trở về và không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào về chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng sự vắng mặt của Duệ Vương trong một khoảng thời gian và sự xuất hiện của hắn tại thiếu dương viện đã khiến hắn cảm thấy không yên tâm.

Hà Nguyên Sĩ nhìn thấy Lý Cảnh Diệp suy tư, không dám lên tiếng thêm. Hắn biết rằng bất cứ thông tin nào không đầy đủ hay sai lệch đều có thể khiến bệ hạ nghi ngờ. Do đó, hắn chỉ có thể chờ đợi sự chỉ thị tiếp theo từ hoàng đế.

“Lão nô nghe nói, bên trong thiếu dương viện vẫn chưa tìm thấy dấu vết gì đặc biệt, chỉ có bệ hạ, Tử Hối cùng nương tử, mọi người không có khả năng rời khỏi viện quá lâu.” Hà Nguyên Sĩ tiếp tục, “Đêm qua, tất cả nội thị đều làm chứng, không có thấy ai khác ra vào.”

Lý Cảnh Diệp nhắm mắt lại một lúc, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Hắn không thể không nghi ngờ, nhất là khi sự xuất hiện của Duệ Vương có thể liên quan đến kế hoạch của hắn.

“Đưa tin cho Bùi Tế, yêu cầu hắn ngay lập tức đến gặp ta,” Lý Cảnh Diệp nói, giọng điệu có phần cứng rắn.

Hà Nguyên Sĩ gật đầu, lập tức rời đi thực hiện mệnh lệnh. Bùi Tế là người hắn tin tưởng và hiện tại, chỉ có sự làm rõ từ chính Bùi Tế mới có thể giúp hoàng đế giải đáp những nghi ngờ trong lòng.

Một lát sau, Bùi Tế xuất hiện trước mặt Lý Cảnh Diệp, vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ. Hắn cúi đầu chào bệ hạ, chờ đợi lệnh.

“Bùi Tướng quân, ngươi đã biết đêm qua xảy ra chuyện gì,” Lý Cảnh Diệp bắt đầu, giọng điệu lạnh lùng nhưng không thiếu phần nghiêm khắc. “Ngươi đã đưa Duệ Vương về thiếu dương viện, có phải có điều gì xảy ra mà ngươi chưa nói với ta không?”

Bùi Tế đứng thẳng, ánh mắt không hề lộ ra cảm xúc, chỉ đơn giản đáp: “Bệ hạ, đêm qua Duệ Vương điện hạ uống rượu say, có chút hỗn loạn. Ta chỉ đưa người về sau khi thấy tình hình không ổn, không có gì bất thường xảy ra.”

Lý Cảnh Diệp quan sát Bùi Tế một lúc, ánh mắt sắc bén như thường lệ. Hắn lắng nghe từng từ ngữ của Bùi Tế, mong muốn tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào không phù hợp.

“Ngươi nói là không có gì bất thường?” Lý Cảnh Diệp nhấn mạnh từng chữ. “Nhưng theo tin tức của ta, có người thấy Duệ Vương ở bên ngoài thiếu dương viện quá lâu. Vậy việc này là như thế nào?”

Bùi Tế không chút do dự đáp: “Thưa bệ hạ, theo ta hiểu, Duệ Vương có thể đã rời đi một thời gian ngắn vì không muốn gây sự chú ý. Nhưng ta khẳng định không có hành động nào gây hại cho thiếu dương viện hay có ý đồ gì bất chính.”

Lý Cảnh Diệp gật đầu, như thể đồng ý với lời giải thích, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa được làm rõ. “Vậy được rồi, ta sẽ tin tưởng lời của ngươi. Nhưng từ giờ trở đi, ngươi phải chú ý hơn nữa. Nếu có bất kỳ điều gì không ổn, ngay lập tức báo cáo với ta.”

Bùi Tế cúi đầu: “Rõ, bệ hạ.”

Lý Cảnh Diệp nhìn Bùi Tế rời đi, đôi mắt vẫn không rời khỏi sự suy tư. Sự việc đêm qua có thể chỉ là một sự cố không đáng kể, nhưng hắn không thể để mình bị bất ngờ trong những tình huống như thế này. Hắn biết rằng, trong triều đình, bất kỳ sự việc nhỏ nào cũng có thể dẫn đến những biến cố lớn.

Như vậy, Lý Cảnh Diệp lại trở về với những suy nghĩ của mình, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra trong tương lai.

Lệ Chất ngồi dựa trên sập hóng mát, ánh mắt dõi theo cảnh sắc bên ngoài, vẻ mặt trầm tư. Nàng biết rằng tình hình hiện tại không chỉ đơn thuần là sự bất tiện hay không hài lòng của bản thân mà còn liên quan đến những thế lực lớn hơn trong cung điện. Thiên Dương không phải là người có thể dễ dàng đối phó, và hành động của nàng chứng tỏ có người đang đứng sau lưng để bảo vệ.

“Lại nói, ta cũng không thể làm gì nhiều,” Lệ Chất đáp lại Xuân Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. “Nói cho cùng, ta chỉ là một người không có quyền hành trong cung, dù cho có việc gì xảy ra, thì cuối cùng cũng chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh từ trên.”

Xuân Nguyệt thấy Lệ Chất không tỏ ra quá bận tâm, còn cố gắng thêm lời khuyên: “Tiểu nương tử, hôm qua, Lý Cảnh Huy là đại nhân bị thương, có thể nói là việc nghiêm trọng. Không biết nương tử có cần phải điều tra thêm hay không?”

Lệ Chất nhắm mắt một lúc, nhàn nhạt đáp: “Việc của Lý Cảnh Huy là do Bùi Tế xử lý. Hắn đã đưa người trở về, ta cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Ta tin rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.”

Câu trả lời của Lệ Chất không mang theo sự lo lắng, nhưng Xuân Nguyệt cảm thấy không khỏi lo lắng cho nàng. Nàng lén lút nhìn quanh, xác nhận không có ai khác gần đó, rồi thấp giọng nói: “Tiểu nương tử, dù sao chuyện này cũng không thể bỏ qua. Vị trí của người trong cung dù thấp nhưng cũng phải biết rõ xung quanh.”

Lệ Chất không trả lời ngay lập tức. Nàng nhìn ra ngoài sân, nơi ánh chiều tà đang dần buông xuống, cảm giác như một lớp màn mờ ảo bao phủ cả cung điện. Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu, nhưng nếu ta cứ mãi lo lắng về mọi chuyện, thì cũng không thể nào sống yên ổn được. Mỗi ngày trong cung đều là một trò chơi quyền lực phức tạp. Ta chỉ có thể làm tốt phần việc của mình và tránh xa những rắc rối không cần thiết.”

Vào lúc đó, có nội thị bước vào thông báo: “Tiểu nương tử, bệ hạ đã đến Vọng Tiên quan, thiên dương cũng vừa rời khỏi, không biết có gì yêu cầu từ người không?”

Lệ Chất thoáng giật mình, không ngờ hoàng đế lại đến Vọng Tiên quan vào lúc này. Nàng nghĩ một lát rồi đứng dậy, quyết định đi xem xét tình hình.

---

Tại Vọng Tiên quan, trời đã dần tối, ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên các bức tường, tạo ra một không khí nghiêm nghị. Lý Cảnh Diệp đã đứng trên ban công, quan sát xa xăm về phía đường phố, nét mặt không thể đoán được tâm trạng hiện tại của hắn.

Khi Lệ Chất xuất hiện, nàng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, tiến đến gần Lý Cảnh Diệp. Hắn quay lại, ánh mắt sâu thẳm, chất vấn: “Nương tử, gần đây nàng có phát hiện điều gì khác lạ trong cung không?”

Lệ Chất biết rằng đây không phải là một câu hỏi đơn giản, và sự nghi ngờ của hoàng đế có thể dẫn đến những tình huống không mong muốn. Nàng đáp một cách cẩn thận: “Bệ hạ, đêm qua sự việc xảy ra khá đột ngột. Lý Cảnh Huy đã được đưa về, và tình hình hiện tại đã ổn thỏa. Không có gì bất thường xảy ra, ít nhất là từ phía ta.”

Lý Cảnh Diệp khẽ gật đầu, nhưng sự nghi ngờ trong ánh mắt hắn vẫn không hề giảm bớt. “Vậy thì tốt. Nếu có bất kỳ thông tin gì liên quan đến sự việc đêm qua, ta mong nàng sẽ sớm báo cáo.”

Lệ Chất cảm thấy rõ sự lo lắng trong giọng nói của Lý Cảnh Diệp. Nàng không khỏi cảm thấy lòng mình căng thẳng hơn, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. “Ta hiểu rõ, bệ hạ. Nếu có bất kỳ điều gì đáng lưu ý, ta sẽ lập tức báo cáo với ngài.”

Lý Cảnh Diệp không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người đi về phía trong phòng, để lại Lệ Chất đứng ở đó, trong lòng cảm thấy bất an.

Lệ Chất biết rằng, dù có cẩn trọng thế nào, cuộc sống trong cung cũng không thể tránh khỏi những âm mưu và hiểm nguy. Nàng chỉ có thể tiếp tục làm tốt công việc của mình, đồng thời luôn cảnh giác với những diễn biến xung quanh.

Lệ Chất bước vào cung điện với sự trang nhã, ánh sáng hoàng hôn khiến nàng trông như một hình bóng mờ ảo trong bức tranh. Dù không trang điểm cầu kỳ, nàng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp tự nhiên, làm cho người khác không thể rời mắt. Mục đích của nàng là để gặp gỡ hoàng đế, không phải để thu hút sự chú ý của bất kỳ ai khác.

Nàng đi dọc theo các con đường trong cung, nhắm đến hồ Thái Dịch, nơi có thể nhìn thấy phong cảnh thanh bình và tĩnh lặng. Vẻ đẹp của hồ vào lúc chiều tà không chỉ tạo ra một không gian thư giãn mà còn là nơi thích hợp để Lệ Chất suy nghĩ và chuẩn bị cho cuộc gặp quan trọng.

---

Bùi Tế dừng chân tại hồ Thái Dịch, trong đầu vẫn còn vẩn vơ với những gì đã xảy ra đêm qua. Hắn tự hỏi về động cơ thực sự của các bên liên quan và việc mình sẽ xử lý thế nào nếu tình hình trở nên phức tạp hơn. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc yên tĩnh của hồ, hắn cảm thấy cần phải giải tỏa tâm trí.

Khi Bùi Tế đứng gần hồ, tiếng nước nhẹ nhàng vỗ về bờ đá, gió mát thổi qua làm giảm bớt cái nóng mùa hè. Đang khi hắn tận hưởng khoảnh khắc yên bình, mắt hắn vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó chính là Lệ Chất. Nàng đi dạo dọc theo bờ hồ, vẻ mặt nhẹ nhõm, không có dấu hiệu của sự vội vàng hay căng thẳng.

Bùi Tế cảm thấy bất ngờ nhưng không hề để lộ cảm xúc, chỉ âm thầm quan sát nàng từ xa. Mặc dù hắn không có lý do rõ ràng để tiếp cận nàng vào lúc này, nhưng sự xuất hiện của nàng tại hồ Thái Dịch không thể không khiến hắn cảm thấy nghi ngờ.

Lệ Chất, cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, quay lại và thấy Bùi Tế. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, bước về phía hắn. “Tướng quân, ngài cũng ở đây sao? Thật là một sự trùng hợp.”

Bùi Tế gật đầu, giữ vẻ mặt điềm tĩnh. “Nương tử, thật sự là một sự trùng hợp. Ta chỉ là nhân lúc đi dạo để thư giãn sau một ngày làm việc.”

Lệ Chất nhìn quanh hồ, vẻ mặt thản nhiên nhưng ánh mắt có chút nghi ngờ. “Ta cũng không định quấy rầy ngài, chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghĩ ngơi một chút.”

Hắn nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong giọng nói của nàng. “Nương tử không cần lo lắng. Hồ Thái Dịch vào lúc này thật sự rất đẹp. Nếu có điều gì cần thảo luận, ta sẵn sàng lắng nghe.”

Lệ Chất không thể không cảm ơn sự chân thành của Bùi Tế, mặc dù nàng biết rõ cuộc trò chuyện này có thể dẫn đến điều gì. “Thực ra, ta chỉ là muốn tìm một nơi để bình tĩnh suy nghĩ. Về việc đêm qua, ta cảm thấy có một số điều cần làm rõ.”

Bùi Tế cảm thấy lời nói của nàng không chỉ đơn thuần là sự tìm kiếm sự an ủi. “Nương tử, nếu cần thiết, ta có thể hỗ trợ. Nhưng ta phải nhắc nhở rằng tình hình hiện tại không đơn giản, và chúng ta phải cẩn trọng trong từng bước đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »