Chương 4

"Mẹ kiếp, cậu đang nguyền rủa ai đó!”

Hoàng Lôi nóng nảy, muốn xông tới đánh tôi.

Nhưng bất ngờ, một bàn tay nhợt nhạt đột nhiên tóm lấy chân hắn.

Hắn té ngã xuống đất.

"Chồng!" Hoàng Kiều Kiều kêu lên.

Sinh viên thể thao bị ngã, sưng cả mặt mũi.

Hắn bịt mũi lại, m/áu chảy ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.

"Hình như... vừa rồi có thứ gì tóm lấy chân anh..." Sắc mặt Hoàng Lôi có chút khó coi.

“Nếu muốn xin lỗi, cũng không cần dùng đại lễ như vậy.” Tôi chậm rãi nói.

"Cậu!" Hoàng Lôi tức giận.

"Xem ra hôm nay chúng ta phải dạy cho con nhỏ này một bài học."

Bạn trai của Lý Diễm là Từ Cương vẻ mặt u ám nói.

“Bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, chúng tôi còn có thể tha cho cậu.” Trên mặt Từ Cương hiện ra một nụ cười tà ác.

Tôi vẫn im lặng.

Nếu Hoàng Lôi chỉ thích đánh người làm niềm vui, thì Từ Cương lại càng xấu xa hơn nhiều.

Tôi nghe nói có lần hắn cãi nhau với người ta, hắn đã lái xe máy tông gãy chân người đó.

Sau này, người đàn ông đó chết nhưng Từ Cương đã bỏ ra một số tiền để dàn xếp êm xuôi mọi chuyện.

Có bốn con quỷ đang ngồi trên lưng bọn họ, cánh tay nhợt nhạt đang ôm chặt lấy cổ bọn họ.

Tôi lắc đầu, lạnh lùng nhìn bốn người này cõng những con quỷ trên lưng đi về phía trường học.

Lúc này, nhang ở ngã tư đã cháy hết.

Như vậy có nghĩa là thời gian giao dịch đã kết thúc.

"Các đại ca đại tỷ thân mến, lần này là do tôi chiêu đãi không chu toàn, thành thật xin lỗi.”

"Lần sau tôi nhất định sẽ mua thêm hàng và giảm giá 20% cho các vị.”

Tôi thu dọn đồ đạc gọn gàng, sau đó đi về trường.

Ký túc xá của chúng tôi không có hệ thống kiểm soát ra vào, nên đi về trễ vẫn có thể vào được.

Sau khi trở về ký túc xá, tôi phát hiện trên giường mình có một loại chất lỏng lạ, có mùi hôi, không biết đó là gì.

Toàn bộ tấm trải giường ướt sũng, tôi không cách nào ngủ được.

Một người bạn cùng phòng khác là Lý Khả, thận trọng đi tới: “Nhân Nhân, dù tôi có ngăn cản thế nào, họ cũng không nghe…”

Tôi đang định ngồi xuống chỗ của mình thì Lý Khả nhanh chóng túm lấy tôi không chịu cho tôi ngồi xuống.

“Họ đóng đinh vào đó…” Lý Khả thì thầm vào tai tôi.

Hoàng Kiều Kiều thò đầu ra khỏi giường trên.

“Lý Khả, cậu nhiều chuyện quá đấy, cẩn thận tôi báo nhà trường huỷ học bổng của cậu!”

Lý Khả sắc mặt tái nhợt đứng cúi đầu.