Chương 9: Vị Khách Thứ Ba

Khoảng 11h đêm, tôi đón vị khách đầu tiên trong đêm nay.

Anh ta là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân ướt sũng, từ đầu đến chân bị ngâm nước trắng bệch, đầu tóc lúc nào cũng có nước nhỏ giọt.

"Vị tiên sinh này, ngài muốn mua gì?"

Anh ta đã tiêu rất nhiều tiền, đầu tiên là mặc quần áo sạch sẽ và mua một số đồ trang sức.

Theo cách cư xử của anh ta mà đánh giá, có lẽ đây là một người đàn ông thành đạt xuất thân từ một gia đình giàu có.

"Chàng trai trẻ, tôi có thể nhờ cậu một việc được không?"

Khi thanh toán hóa đơn, anh ta lịch sự hỏi tôi.

"Xin ngài cứ nói."

"Tôi biết, cậu là người sống, có thể giúp tôi truyền đạt thông tin đến vợ và con gái tôi không.”

Còn có công việc này nữa sao?

Tôi dường như đã tìm ra một phương thức mới để kiếm tiền.

"Cho tôi địa chỉ, và nói cho tôi biết ngài muốn truyền đạt điều gì. Ngài cũng cần nói cho tôi một câu ám hiệu, để họ không hiểu lầm tôi là kẻ nói dối.”

Người đàn ông nói địa chỉ, tôi dùng điện thoại di động lưu lại.

Ám hiệu là ngày sinh của vợ anh ta.

"Xin hãy nói với họ tôi không hối hận về sự lựa chọn của mình. Nếu được làm lại từ đầu, tôi vẫn sẽ liều mạng cứu cô gái bị rơi xuống nước đó."

"Tôi thấy rất nhiều người cúng bái tôi, khiến cho oán khí của tôi đã sớm tiêu tán. Bây giờ tôi phải đi, tôi hy vọng vợ và con gái tôi có một cuộc sống tốt đẹp, và thừa kế tài sản của tôi. Tôi mãi mãi yêu họ."

Tôi không khỏi thở dài, “Ngài đúng là một người anh hùng.”

Người đàn ông lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho tôi, "Đây là thù lao của anh."

Tôi hơi khựng lại, suy nghĩ vài giây.

Tôi không thể lấy chiếc nhẫn này, nếu trong chiếc nhẫn có ác linh thì không phải là rắc rối hơn sao?

Tuy nhiên, tôi muốn mua di vật của cha tôi, và tôi đã tìm ra được một cách.

Tôi không thể bỏ tiền ra mua, nhưng khách hàng có thể mua nó và tặng cho tôi.

"Thưa ngài, chiếc nhẫn này thì không cần. Ngài có thể tặng cho tôi sợi dây chuyền này được không?"

Tôi mở ngăn kéo, lấy di vật của cha ra, thẳng thắng kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Người đàn ông đó là một người vô cùng tình cảm, anh ta đồng ý ngay lập tức, bỏ ra 300 tệ, mua nó và đưa cho tôi.

"Thưa ngài, tôi muốn hỏi thêm một câu, có phải ác linh đang bám trên sợi dây chuyền của cha tôi không?"

Tôi là người sống nên không thể cảm nhận được.

Người đàn ông cầm sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, đột nhiên sắc mặt thay đổi rõ rệt.

"Chàng trai trẻ, có một vong linh đã lâu rồi vẫn chưa đầu thai, nhưng tôi không cảm nhận được ác ý của họ, năng lực của tôi có hạn, cậu cũng đừng đem nó đi, chờ Âm soa trở về hỏi cho rõ."

Nghe xong lời này tôi có chút thất vọng.

Tôi chỉ mong Âm soa có thể trở về sớm một chút.

Đó là một đêm rất tốt đẹp.

Bởi vì hôm qua cửa hàng đồ cổ không có ai bán hàng, cho nên tối nay mọi người tới rất đông, tôi bận rộn đến rạng sáng.

Thấy đã 6h sáng, ông chủ vẫn chưa về cửa hàng.

Lòng tôi nặng trĩu.

Tôi lấy giấy bút ra, ghi những chuyện liên quan đến sợi dây chuyền rồi để lên bàn lễ tân, phía dưới có ghi số điện thoại và địa chỉ của tôi.

Tôi hy vọng Âm soa có thể hiểu tâm trạng của tôi và gặp tôi một lần.